Blog Tâm Thức
Những chuyện có thật về bùa yêu
Monday, 09/04/2012 00:00 am

Blog Tâm Thức

 Bùa yêu là thứ tồn tại từ lâu, chẳng biết thực hư ra sao, nhưng đến tận ngày nay còn không ít người tin vào sự hiệu nghiệm của nó

Chỉ cần bạn gõ hai tiếng Bùa yêu trên trang tìm kiếm google, bạn sẽ thấy hàng trăm bài viết về bí quyết có được tình yêu nhờ bỏ bùa mê thuốc lú.

Một anh chàng đẹp trai, trắng trẻo, khoẻ mạnh, quê ở một tỉnh đồng bằng. Vì không đỗ đại học, nên anh theo người bà con đi làm phụ hồ, nay Hoà Bình, mai Lạng Sơn, Tuyên Quang. Sau hai năm dãi dầu mưa nắng, chàng trai đã thực sự trở thành người đàn ông cứng cáp, nhanh nhẹn, là niềm mơ ước của bao cô gái, nhất là những cô gái cùng làng.

Ở nhà, bố mẹ chàng trai cũng đã để ý giúp anh vài đám, định bụng cho anh đi làm ăn vài năm, kiếm chút tiền, sửa lại cái nhà rồi mới cưới vợ cho anh. Mỗi lần anh về chơi, các cô gái cùng xóm chủ động sang nhà anh chơi, không ít cô còn bạo dạn ngỏ lời trước, anh chỉ cười và ậm ừ cho qua chuyện. Mọi người khen anh là hiền lành, chịu khó, dễ thương.

Đùng một cái anh đòi cưới vợ, là một cô gái người dân tộc thiểu số, hơn anh 2 tuổi, mới chỉ học hết lớp năm. Gia đình ngăn cản, anh tỏ ra bực tức và bỏ nhà lên chung sống với cô gái đó. Đến nay đã gần 10 năm, chàng trai hạnh phúc bên vợ, chăm chỉ làm ăn, ngoan ngoãn, chung tình và đặc biệt rất nghe lời vợ. Vợ cho phép Tết về quê 3 ngày, thế là đúng 3 ngày anh lại xách túi ra đi. Có năm, gia đình làm thượng thọ cho ông nội, nên chàng trai cố ở lại thêm một hôm, nhưng đến đêm, chàng thấy ruột gan nóng như có lửa đốt, phải bỏ nhà đi ngay. Gia đình nói anh bị cô gái người dân tộc “bỏ bùa yêu”.

Một anh sinh viên tình nguyện lên miền núi giúp đỡ bà con vài tháng, gặp cô gái đẹp người đẹp nết, anh đem lòng yêu mến. Cô gái cũng thương anh, trao cho anh tất cả, đến mức cô đã có thai. Hè hết, anh xin phép về thành phố tiếp tục học, hứa sẽ quay trở lại cưới cô gái. Nhưng rồi anh định “đánh bài chuồn”. Nào ngờ hai tháng sau chàng sinh viên ấy hoá điên, gia đình đưa đi bệnh viện, chữa mãi chẳng khỏi, đành cho anh bỏ học, nhốt ở nhà. Ngày ngày anh ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ, hát véo von một mình bài hát không rõ lời, mọi người bảo đó là bài hát tiếng dân tộc. Người ta bảo anh bị cô gái “bỏ bùa yêu”, nếu có ý định phản bội sẽ hoá điên. Nghe đâu gia đình định đưa anh lên núi tìm cô gái đã yêu thương anh và xin được cưới cô.

Nhiều người bảo bùa yêu có thật, có người nói chính chị gái, em trai, chú ruột, bác họ của họ đã bị “bỏ bùa yêu”, nhưng chưa ai chỉ ra được bùa yêu là cái gì, làm ra sao, tại sao nó lại có sức mạnh ghê gớm đến mức bắt trái tim vào khuôn khổ. Người ta nói làm “Bùa yêu” là một bí quyết, không ai được tiết lộ, nếu tiết lộ sẽ mất thiêng, chính vì thế ngành sản xuất bùa yêu mới không phát triển. Giá có bùa yêu thật bày bán và có hiệu nghiệm, chắc chắn những người làm ra nó sẽ thành tỉ phú trong một thời gian ngắn, bởi “khách hàng” khá đông.

Chuyện kể trên thực hư thế nào không rõ, nhưng câu chuyện sau đây là có thật. Cô gái tên Hiền rất thích chàng trai tên Minh, nhưng anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tài này có vẻ “lửng lơ con cá vàng”. Hiền đã phải chủ động gọi điện, hẹn hò, mua quà cho chàng trai mà vẫn chưa được chàng để ý. Bực mình, Hiền rủ chàng trai đi nhà nghỉ để tâm sự, chủ động đưa chàng vào bẫy, hy vọng sau một đêm “làm tiên ông”, Minh sẽ phải yêu thương cô. Vậy mà chàng vẫn trơ như đá, vẫn chỉ để ý đến những cô gái con nhà lành, mới lớn. Nghe người mách bảo trên Bắc Giang có ông thầy, có khả năng làm “bùa mê thuốc lú” giỏi có tiếng, thế là Hiền lặn lội lên gặp “thầy”. Lần đầu đến nhà thầy bói, cô đặt có 20 nghìn đồng, nên thầy bảo về nhà lừa lúc Minh không để ý, hãy nhổ một bãi nước bọt vào cốc nước để anh ấy uống, bảo đảm anh ta sẽ chết mê chết mệt ngay. Vậy mà từ bữa đó, Minh uống đến cả chục lần nước bọt của Hiền mà anh vẫn trơ như đá.

Buồn bã vì tình duyên lận đận, Hiền lại đến gặp thầy. Thầy bảo con và nó có duyên nợ với nhau, sớm muộn cũng thành vợ thành chồng. Nhưng hiện nay đang có kẻ ám, thành ra nó chưa mặn mà với con. Muốn cho nhanh, chỉ có cách làm lễ “giải ám”. Thầy dặn về nhà sắm lễ vật, tiền lễ và kiếm một nhúm tóc, 2 mẩu móng tay của chàng trai mang đến, thầy sẽ giúp. Tiền bạc, lễ vật thì Hiền không ngại, nếu thiếu có thể vay Hương, cô bạn gái thân. Nhưng tóc và móng tay của Minh thì khó kiếm quá. Không lẽ lại bảo “anh ơi cho em xin một ít tóc và hai cái móng tay của anh để em làm Bùa yêu?”

Nhưng con gái đã muốn là được, nhất là khi đã có niềm tin. Trong cái khó, lại ló ra cái khôn. Hiền rắp tâm rình xem Minh hay cắt tóc ở quán nào, rồi đến nói khó với ông thợ giữ lại cho cô những thứ cô cần. Nửa tháng sau cô đến quán cắt tóc, đưa cho ông thợ cạo 100.000đ, cô được ông đưa cho một nhúm tóc và hai mẩu móng tay, nói là của Minh vừa cắt hôm kia. Vui mừng khôn tả, Hiền đến gặp thầy. Đặt lễ hai trăm nghìn rồi đưa thầy làm lễ. Làm xong, thầy gói hai thứ kia bảo Hiền mang về đặt dưới gối của mình, thế nào cũng đến lúc Minh để ý đến cô.

Nhưng cả tháng trời không thấy Minh đến chơi, buồn quá cô gọi điện hẹn anh đi uống nước. Nhìn thấy mái tóc Minh dài ngang vai, có đến hai tháng chưa cắt, Hiền biết mình bị lão chủ quán cắt tóc lừa, lấy tóc và móng tay của ai đó đưa cho cô. May mà bùa mê không linh nghiệm, nếu không lại có ông già nào mà cô đã lấy tóc và móng tay của ông đến tán tỉnh, đòi yêu cô thì chết.

Đến lần thứ ba, thầy cho Hiền một tờ giấy xanh đỏ, có vẽ ngoằn ngoèo cái gì đó mà thầy bảo đấy là bùa yêu. Thầy dặn phải đốt lên, cho vào cốc nước cho “nó” uống, nó sẽ theo con, xách dép cho con suốt đời. Vậy là hôm ấy Minh đến chơi, Hiền pha cà phê đen cho anh uống. Nhân lúc Minh vào nhà vệ sinh, Hiền lén đổ gói tàn tro vào cốc cà phê đen đá của anh. Nhưng chưa kịp ngoáy cho tan hết, Minh đã ra. Nhìn thấy cảnh Hiền đang dốc nốt chỗ tàn tro vào cốc nước của mình thì anh sợ quá, bỏ đi thẳng. Vậy là ba lần dùng bùa yêu, ba lần Hiền đều thất bại.

Viết đến đây tôi chợt nhớ lại chuyện cô gái khiếm thị tên Phương Lan ở TP Hồ Chí Minh. Bị mù từ nhỏ, cô chăm chỉ học, giỏi tiếng Anh, lại còn theo học ngành tâm lý học từ xa của một trường đại học bên Mỹ. Cô đâu có bỏ bùa mê cho ai, vậy mà một chàng sinh viên tên là Goerge đã mê cô như điếu đổ dù chưa biết mặt. Theo đuổi suốt 8 năm, cô gái Phương Lan mới chấp nhận “lên máy bay hoa” về nhà chồng. Trong ngày cưới, chàng trai Mỹ luôn luôn gọi vợ bằng biệt danh do anh đặt cho, đó là “Phương Lan dũng cảm”. Vậy bùa yêu của Phương Lan có thể chính là gương mặt đôn hậu, nụ cười dễ thương và lòng dũng cảm, ý chí vượt khó, lòng tự trọng.

Lại còn chuyện anh sinh viên Việt Nam tên là Phạm Ngọc Cảnh, du học ở Triều Tiên hơn ba mươi năm về trước đem lòng yêu một cô cán bộ ở nhà máy, nơi anh đến thực tập. Chàng trai có bỏ bùa yêu gì đâu mà bắt cô gái Triều Tiên chờ đợi suốt 31 năm trời, mặc dù hai người chỉ thỉnh thoảng nhận được thông tin do anh Cảnh gửi cho mẹ… cô gái. Họ gọi nhau là “đồng chí”. Chàng trai đã thành danh trong sự nghiệp, có lúc làm “to to”, lấy ai chẳng được.

Vậy mà vì tình yêu ấy, chàng kiên trì hoạt động trọng Hội hữu nghị Việt – Triều. Mãi đến năm 2002, họ mới chính thức nên duyên vợ chồng, khi chàng sinh viên đã đến tuổi nghỉ hưu và cô gái đã là bà già lục tuần. Bùa yêu của cô gái Ry Yong Hui chính là lòng chung thuỷ.

Vâng, “bùa yêu” là có thật, khi một ai đã vướng vào, sẽ chung thuỷ dài lâu. Nhưng đó không phải là thứ “bùa mê thuốc lú”, nó là tấm lòng son sắt thuỷ chung, là tình yêu không vụ lợi, là tấm lòng độ lượng, bao dung, sự dũng cảm, kiên trì, là lối sống đẹp, cử chỉ tao nhã. Muốn được yêu, bạn trước hết phải trở thành người đáng yêu. Còn không, dù có bất cứ thứ bùa ngải nào cũng vô tác dụng…

TAMTHUC