Trong kinh A Hàm và Nikaya, đức Phật đã khuyên răn người cư sĩ không nên hành các nghề ác như sau:
1. Không làm nghề săn bắn, nghề săn bắn là một nghề cực ác, giết hại biết bao nhiêu loài cầm thú rừng: nai, hươu, khỉ, chồn, heo, gà rừng và các loại chim chóc khác nữa v.v..
2. Không làm nghề chài lưới, nghề chài lưới cũng là một nghề rất độc ác, chuyên bắt tôm cá, giết hại loài thủy tộc như: đặt rọ, lờ, chài, lưới, vó, câu..v.v..
3. Không làm nghề buôn bán thịt sống, nghề buôn bán thịt sống là nghề sát sanh trâu, bò, heo, dê, ngựa, chó, gà, vịt..v.v.. Người làm nghề này, gọi là đồ tể giết gia súc bán từng ký lô cho người khác mua về làm thực phẩm, nghề này rất độc ác, giết hại chúng sanh không chút lòng thương xót.
4. Không làm nghề buôn bán thịt chín, nghề buôn bán thịt chín là nghề lấy thịt chúng sanh nấu thành thực phẩm như: cơm, phở, cháo lòng, hủ tiếu, bánh canh, bì chả, nem v.v.. Nghề này cũng là nghề độc ác, người hành nghề này cũng đánh mất tâm từ bi.
5. Không làm nghề sản xuất và buôn bán rượu, vì sản xuất và buôn bán rượu khiến người ta nghiện ngập say sưa, không còn trí thông minh, nên họ có thể la xóm, mắng làng, chửi vợ mắng con, bất kể cha, mẹ, anh, em ruột thịt, không biết dơ sạch, nằm ngoài đường, ngủ bụi, ngủ bờ, nằm sương nằm nắng, làm mất thể diện con người, thân thể dễ sanh bệnh tật, tạo cảnh khổ đau cho cha, mẹ, anh, em, vợ, con.v.v..
6. Không làm nghề buôn bán người, nghề buôn bán người là nghề mãi nô (bán nô lệ) nghề buôn hương bán phấn (nghề mãi dâm) cũng là nghề buôn bán người. Nghề này rất độc ác, dùng thế lực, tiền bạc, vật chất bắt ép những người cô thân thất thế đang cảnh nghèo đói bán thân làm nô lệ, làm gái mãi dâm, khiến cho gia đình khổ đau và tan nát. Nghề mãi dâm là một nghề đồi bại làm mất nhân phẩm của con người, khiến con người không còn đạo đức và còn tệ hơn loài thú vật, cho nên kẻ làm nghề bán trôn nuôi miệng là kẻ làm xấu xa thân phận làm người.
Các nghề nghiệp này, là các nghề nghiệp độc ác, giết hại chúng sanh và làm khổ đau, bệnh tật muôn người, khi chúng ta giết hại chúng sanh để ăn thịt không biết bổ béo được bao nhiêu nhưng nó cũng chính là nguồn gốc phát sinh ra bệnh tật, vì giết mạng phải nợ mạng, máu phải được trả bằng máu quy luật nhân quả mà. Quý vị nên nhớ ,trên đời này không ai cho không ai cái gì đâu, con người đối với nhau còn như vậy huống chi là cướp đi một sinh mạng chúng sanh…
Do thế, những người hành những nghề nghiệp này để nuôi thân mạng, cha mẹ, gia đình và làm giàu trên sự đau khổ của muôn người muôn vật. Họ là những người vô minh không thấy luật nhân quả đang chi phối diễn biến từng phút giây trong mỗi con người, luật nhân quả sẽ không tha thứ một ai, nếu ai đã làm điều ác thì phải hứng lấy hậu quả khổ đau. Thường thì luật nhân quả hay đến muộn có khi người làm những việc ác nhưng phải rất lâu sau nhân mới hình thành ,nhưng khi nó đến thì người ta mới nhận ra đó là quả báo,lúc đó chỉ còn biết kêu trời chứ chẳng ai có thể cứu được họ cả.
Vì thế, đức Phật biết rất rõ nhân quả thiện ác, nên Ngài muốn cho đệ tử của mình thoát ra khỏi cảnh khổ đau, Ngài thường ngăn cấm không cho người cư sĩ hành các nghề nghiệp ác, dù nghề nghiệp ấy kiếm tiền rất dễ, nhưng nó không phải là hạnh phúc chân chánh. Do đó, Ngài muốn cho các đệ tử của mình sống an vui hạnh phúc, không còn gặp cảnh đau khổ nữa. Chính vì hằng ngày, trong cuộc sống chúng ta đã tạo ra nhiều nhân ác nên phải chịu những quả khổ đau đời đời kiếp kiếp, chứ không ai mang đến quả khổ ấy cho ta được dù kẻ đó là quỉ thần ác độc. Cũng như không có một vị thần Thánh nào hay một đức Phật cùng những vị Bồ Tát nào ban phúc lành cho chúng ta được. Xin các bạn lưu ý cho điểm này.
Nhân quả là một đạo luật công bằng, chính chúng ta làm ra là chúng ta phải chịu, không thể người khác chịu thay cho chúng ta được. Vì thế, không ai mang đến khổ đau cho chúng ta mà chính chúng ta,cũng như không ai mang đến hạnh phúc an vui cho chúng ta mà chính chúng ta.
Bởi,nhiều người không thấy luật nhân quả rất công bằng và công lý, cho nên trong cuộc sống họ chỉ thấy nghề nào làm ra tiền và có cơm ăn áo mặc dễ dàng, nhất là môi trường sống, nơi đó mọi người làm nghề sát sanh là dễ kiếm tiền thì họ bắt chước làm theo, nhưng không ngờ lại tạo ra vô vàn tội ác. Từ những hành động tạo ra sự chết chóc và đau khổ cho chúng sanh thì chính bản thân họ và ngay cả gia đình đều phải thọ lãnh những quả khổ đau ấy từ người này đến người khác.
Là đệ tử của đức Phật, những hàng cư sĩ phải lưu ý sáu nghề nghiệp ác độc này, luôn luôn phải vâng theo lời dạy của đức Phật và thì mới tìm thấy chơn hạnh phúc, an vui của cá nhân và của cả gia đình mình.Hành nghề đúng như vậy mới gọi là chánh nghiệp, chính nghề nghiệp chân chánh mới nuôi được chánh mạng của mình và của mọi người trong gia đình,Từ đó mới có cuộc sống an vui, và hạnh phúc.
TIỀN KIẾM ĐƯỢC NHIỀU CÓ PHẢI DO BẠN SÁT SANH MÀ CÓ ĐƯỢC ? ĂN CHAY VÀ SỰ TRƯỜNG THỌ – CÚNG TẾ NGÀY GIỖ, ÔNG BÀ CHA MẸ CÓ ĐƯỢC PHƯỚC HAY KHÔNG ?.
Phật giảng được rõ ràng, bạn tu tài bố thí, bạn được tài phú, bạn tu pháp bố thí, bạn được thông minh trí tuệ, bạn tu vô úy bố thí, bạn được khỏe mạnh sống lâu, nếu như bạn ở trong ngay đời này, nghề nghiệp của bạn là từ việc giết hại chúng sanh, tuy là hiện tiền bạn được phú quý, đời sống của bạn qua được rất dư giã, trãi qua được rất tốt, thế nhưng bạn phải nên biết, tài vận này của bạn không phải do sát sanh mà có được, là do bạn đời trước đã tu tích, không luận bạn từ nơi một nghề nghiệp nào, bạn đều sẽ phát tài, trong mạng không có tài, thí dụ nói bạn mở khách sạn, mở nhà hàng, tại vì sao người khác làm loại làm ăn này không kiếm được tiền, bạn làm cái làm ăn này thì kiếm được tiền?
Từ ngay chỗ này chúng ta liền có thể phát hiện, kiếm được tiền là trong mạng đã có, không luận là từ nơi một nghề nghiệp nào, bạn đều kiếm được tiền, loại nghề nghiệp giết hại sinh mạng chúng sanh này, phước đời trước của bạn hưởng hết rồi, ác báo liền hiện tiền, cho nên chúng ta rất bình lặng, rất tỉ mỉ mà quán sát, liền biết được cái hiện tượng này, cho nên chúng ta hành nghề mua bạn phải chọn lựa, nhất định không làm những nghề nghiệp giết hại chúng sanh, loại nghề nghiệp này chắc chắn bất lợi đối với chính mình, lợi nhuận có được trước mắt, quyết định không phải do vì cái nghề nghiệp này mà có được, loại nghề nghiệp này quả báo về sau phải nhận lấy, chúng ta phải giác ngộ.
Lại nói đến ngay trong cuộc sống thường ngày của chúng ta, phụng dưỡng cha mẹ cũng không nên sát sanh, trong ăn chay dưỡng chất bạn đã nhiếp thọ bất tận rồi, hà tất phải giết hại chúng sanh?
Khi tôi còn trẻ, rất may mắn gặp được Phật pháp, đọc được “Liễu Phàm Tứ Huấn”, đọc được “Cảm Ứng Thiên”, tôi rất tin tưởng cái đạo lý này, cuối năm 26 tuổi, đem những lý luận chân tướng sự thật này làm rõ ràng rồi, tôi liền phát tâm ăn trường chay, tôi ăn chay đã 50 rồi, hơn nữa đời sống rất đơn giản, không chút lãng phí nào, tình hình sức khỏe của tôi không kém gì so với người khác, tinh thần rất tốt, mỗi ngày giảng kinh hai giờ đồng hồ, không kém khuyết ngày nào, đây có thể nói làm 1 tấm gương cho mọi người, nếu như các vị muốn nói ăn chay không có dinh dưỡng, ăn chay không khỏe mạnh, bạn tỉ mỉ xem qua người xuất gia, có thể thêm lớn tín tâm của bạn, thay đổi quan niệm của bạn.
Phía sau nói dưỡng bệnh không nên sát sanh, càng phải nên ái hộ sinh mạng của tất cả chúng sanh, chúng ta chính mình mới có thể được trường thọ, bố thí vô úy là cái nhân khỏe mạnh sống lâu. Sau cùng nói, thế tục qua năm mới, qua năm mới nhà nhà đều sát sanh, nhà nhà đều ăn thịt, nhất là sát sanh để cúng tế tổ tiên, thực tế mà nói, cũng là làm năng thêm tội nghiệp cho tổ tiên, tổ tiên không những không thể được phước, còn do đây mà gặp nạn, đây là do quan niệm sai lầm của chúng ta tạo thành, cho nên chúng ta mỗi năm gặp ngày năm mới, phải đặc biệt đề xướng ăn chay.
Ngày sinh nhật không nên sát sanh, nhân khánh trường thọ, giết hại chúng sanh để yến hội, khánh chúc trường thọ của chính mình, bảo người ta đoản mạng, làm gì có loại đạo lý này? ở tình ở lý đều trái ngược, ngày vui ngày sinh, sát sinh tạo nghiệp để mừng sinh nhật, các vị thử nghĩ xem, vậy có hợp tình lý hay không? vốn dĩ chính mình thọ mạng rất dài, bởi vì mỗi năm loại phương thức mừng sinh nhật này, làm cho thọ mạng của chính mình tổn giảm, không chỉ thọ mạng tổn giảm, khổ báo đời sau, cùng kết oán thù với những chúng sanh này, oan oan tương báo không hề ngừng dứt, người sáng mắt thấy được rõ ràng, ngày vui ngày mừng thọ không nên sát sanh, ở chỗ này ngài nêu ra rất nhiều thí dụ, tang sự không thể sát sanh, “tang dỉ ai vi chủ”, làm tiệc mời khách dùng đồ chay là tốt nhất, cúng tế không được sát sanh, việc này ở trên Kinh Địa Tạng Phật nói được rất rõ ràng, người đọc qua “Kinh Địa Tạng” phải ghi nhớ, bạn mỗi năm cúng tế tổ tiên của bạn, cúng tế thân bằng quyến thuộc đã qua đời của bạn, người thế gian mỗi năm thanh minh phải cúng tế, trung nguyên cúng tế, đông chí cúng tế, nếu như cúng tế mà sát sanh để cúng dường, trên “Kinh Địa Tạng” nói “vong nhân không những không thể được phước, làm nặng thêm tội nghiệp, vì họ mà giết, tăng thêm khổ báo của họ, đây là người còn sống ở đời chúng ta vô tri, họ đọa ở ác thú, tội nghiệp đã rất nặng rồi, làm sao nhẫn tâm làm cho tội nghiệp của họ càng nặng thêm? cho nên chúng ta một niệm yêu thương, tạo thành do vô tri mà tạo tội nghiệp, thêm nặng khổ nạn của họ, thấu hiểu những chân tướng sự lý này, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm sát sanh cúng tế, bái Phật hứa nguyện càng không nên sát sanh, chư Phật Bồ Tát đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn đều đến không kịp, làm sao có thể giết hại chúng sanh mà cúng tế Phật Bồ Tát chứ…
TAMTHUC