25 năm trôi qua tôi tưởng tội lỗi của mình mãi bị chôn kín theo thời gian, nhưng đến một ngày cách đây 2 tuần, con gái tôi khóc lóc kể với bố mẹ chuyện chồng đi ngoại tình. Con tôi khóc vật vã, đau đớn, tôi chỉ biết im lặng không nói gì, vợ khóc theo con. Tối gia đình thông gia muốn nói chuyện để bảo vợ chồng tôi cùng khuyên nhủ 2 con, buổi nói chuyện hôm đó có đủ bên thông gia và vợ chồng cháu.
Con gái tôi dường như quá bị sốc, không kìm chế nổi cảm xúc của mình, đã nói những lời rất nặng với chồng nó. Con rể đã xin lỗi nhưng cháu không chấp nhận, nhất quyết ly dị. Là bậc làm cha mẹ, chúng tôi đều muốn con cái sống hòa thuận, thương yêu nhau. Trong suốt buổi nói chuyện tôi chỉ im lặng, vợ khuyên con tha thứ cho chồng lần này.
Gia đình thông gia trách con trai sống không có trách nhiệm. Lúc đó chắc do dồn nén quá nên con rể nói: “Con ngoại tình chỉ để chơi bời, không có ý bỏ vợ bỏ con. Bố vợ ngày trước cũng vậy, giờ bố có đi theo gái đâu”. Tất cả mọi người im lặng trước câu nói của con rể. Con gái tôi lúc đó chỉ nói một câu “Anh đừng khơi lại nỗi đau trong lòng mẹ tôi”. Vợ khóc, con khóc, ông bà thông gia im lặng, con rể bỏ ra ngoài, dường như nó biết câu nói đó hơi quá.
Vợ chồng tôi về nhà không ai nói với ai câu nào. Hôm sau con gái đến cho biết chính thức dọn đồ đi ra khỏi nhà, cũng không về nhà bố mẹ đẻ, quay ra nhìn tôi và nói “Bố ạ, con thật sự thương mẹ. Sau bao nhiêu năm con cố để tha thứ cho bố nhưng không thể, con chỉ ước lúc này bố động viên con và răn dạy được chồng con với đúng tư cách của một người cha mẫu mực”, nói rồi con tôi đi.
Lúc này đây tôi mới thấm, người đời nói làm gì sẽ có quả báo nhưng quả báo chẳng nhẽ lại vậy sao? Tôi không bị quả báo vợ bỏ vì vợ sống với tôi cũng chỉ vì con, nay chắc quả báo đến là tôi chứng kiến cảnh gia đình con tan nát vì ngoại tình. Tôi là bố, không nói được gì, ân hận, xấu hổ, ở cái tuổi 55 này đáng ra được sum vầy bên con cháu, được con cái kính trọng, nhưng nay tôi thấy nhục nhã quá, đúng là “trẻ ăn chơi già hối hận”.
Giờ đây, tôi chỉ muốn nói với con “Bố mong một lần nào đó con vào đọc bài viết này và nhận ra đó là bố. Giờ đây bố rất thương con, day dứt lương tâm, mong con sẽ tha thứ cho bố, tha thứ cho chồng con. Hãy bao dung như mẹ, con nhé”.
Tôi cũng muốn gửi đến những người trẻ tuổi: Đừng đi theo con đường của tôi, ngoại tình khiến chúng ta mất hết tư cách và làm tổn thương nhiều người. Chúng ta vẫn sống vui vẻ qua các cuộc ngoại tình nhưng để đến khi già rồi mới thấy tư cách của một người cha, người mẹ rất quan trọng trong cuộc sống của con cái sau này. Tôi không còn đủ tư cách để an ủi con nữa rồi.