Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay thân quen. Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ –những lập lờ. Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương? Nhưng thật tâm em không muốn đôi ta xa cách nhau. Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy. Thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây. Là do em cố chấp… Cho rằng mình đúng. Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ. …………. Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người. Vì em cũng đang lạc lối. Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn. Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại. Giữ em đi và nói.. yêu em! Trong cuộc đời mỗi người đều có những đoạn đường đột nhiên muốn đi một mình. Tôi năm đó cũng có một mong muốn như thế. Nhưng tôi không thể đi một mình, vì tôi còn có một tình yêu.
Tôi sinh ra vào khoảng thời gian ba làm ăn khốn khó rồi phá sản, và nằm ấp chín tháng mười ngày trong bụng người mẹ tài giỏi nhưng vì gia cảnh mà không thể gây dựng sự nghiệp, vì vậy dù mang thân con gái, trong lòng vẫn ấp ủ đầy những giấc mơ hoài bão. Trong dòng họ nhà tôi, có vài anh chị du học nước ngoài, tôi rất ngưỡng mộ, cũng ao ước được như họ. Đến khi có cơ hội, thì bên cạnh tôi lại có một người con trai, yêu thương và rất tốt với tôi, khiến tôi cũng không chắc mình có thể đủ mạnh mẽ mà một mình bay đến nơi đất khách quê người hay không. Tôi đã thử tung đồng xu để biết trong lòng mình muốn điều gì, nhưng tung ra mặt nào cũng thấy không thoải mái. Tôi quyết định sẽ hỏi người đó, nếu anh giữ tôi, thì tôi sẽ ở lại. Nhưng anh lại nói đó là giấc mơ của tôi. Anh tôn trọng quyết định của tôi. Học bổng du học đến bốn năm, không dài nhưng chưa bao giờ ngắn với những người yêu xa, nên chúng tôi không hề hứa sẽ đợi nhau, hay sẽ trở về.
Không còn gì hạnh phúc hơn được thỏa chí với mơ ước của mình. Những ngày ở trời Tây, tôi thỏa thích học tập, còn lén nhà trường đi tìm việc làm thêm để trải nghiệm cuộc sống du học cho trọn vẹn. Mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy sức sống với tôi. Nhưng đến tối, khi trở về phòng lại cảm thấy rất buồn. Nhất là những ngày mới sang, còn chưa thích ứng mũi giờ, đêm đến chỉ thức, khóc và nhớ nhà, nhớ anh. Có đi xa mới biết mình quý trọng thế nào, tôi chợt thấy ân hận vì lúc còn ở Việt Nam, không nói với người ấy rằng tôi hứa nhất định sẽ trở về. Bây giờ thì không còn kịp nữa. Mỗi quan hệ mà mỗi ngày duy trì qua điện thoại và internet đã không đủ để giữ hai đứa lại. Cuối cùng, anh nói với tôi anh đã có bạn gái mới rồi. Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã xa nhau hai năm, cũng dần quen với việc không còn hình bóng người kia bên cạnh, lúc này nghe thấy lời chia tay cũng không cảm thấy đau lòng gì. Sau khi chúc phúc cho người đó, tôi tự nhủ rằng, đây là con đường mình chọn, phải làm tốt vì chính mình đã muốn theo hướng này. Từ đó, tôi lao đầu vào học hành chăm chỉ hơn, cũng không đi làm thêm nữa. Cả ngày chỉ học, học ở trường về lại tiếp tục học. Chỉ có lúc đêm đến, khi trời tối đen làm tôi thấy nghẹt thở thì mới dừng lại, mới thấy mình thật cô độc. Đôi lần tôi gọi điện về nhà thăm hỏi ba mẹ, lân la hỏi thăm chuyện làng xóm, bởi nhà anh chỉ cách nhà tôi có mấy căn. Hôm qua mẹ nói: “Thằng T dẫn một con bé về ra mắt gia đình đấy.” Tôi thấy tay mình lạnh toát, run run. Đến hôm nay, vô tình nghe bài hát “Giữ em đi”, tôi đột nhiên òa khóc và nhận ra mình rất cô đơn và trống trải.
Nhớ những ngày cuối cùng còn ở lại Việt Nam, chúng tôi tranh thủ cùng nhau đi hết những nơi mình muốn. Chiều nào anh cũng chở tôi vòng quanh bờ hồ Bảo Lộc, lạ4i chạy lên quảng trường hóng gió, rồi về công viên uống trà sữa, ăn cá viên. Bầu trời lúc đó thật xanh, mây xốp như bọt xà phòng, gió mang mùi hương ngọt lành của đất mẹ. Những ngày đó, tôi chợt thấy quê hương mình đẹp biết bao. Ở nơi đó có gia đình tôi lớn lên. Có người con trai tôi yêu thương. Những hôm đó, buổi tối, chúng tôi nắm tay nhau ngồi bên bờ hồ, nhìn mặt nước rung động lộng lẫy bởi ánh đèn chiếu xuống. Tôi hay dựa vào vai anh, hỏi em đi rồi anh có buồn không? Thật ra, nếu lúc đó anh nói anh buồn, tôi có lẽ sẽ không đi nổi. Nhưng anh lại bảo anh không buồn, vì em thực hiện được giấc mơ của mình, em vui, anh cũng vui.
Hôm trước ngày lên máy bay, tôi ở lại nhà anh không chịu về, hai đứa cùng nhau xem bộ phim “Sky of love”, cùng khóc như mưa, có lẽ vì bộ phim buồn, cũng có lẽ vì ngày mai phải xa nhau mất rồi. Cuộc chia ly không đến nỗi âm dương cách biệt như hai nhân vật trong phim, nhưng cũng thật đau lòng. Lúc ấy chúng tôi không hề biết, đó là lần chia ly vĩnh viễn, vì sau này chúng tôi không còn ở trong cuộc đời nhau nữa. Những ngày gần đây, tôi thấy mình hay ngẩn ngơ suy nghĩ. Hôm nọ cậu bạn tôi kể rằng cậu vừa chia tay, tôi hỏi lý do cậu lại nói không biết, bởi vì cậu không hỏi. Bạn tôi nói, trước giờ dù là ai cũng vậy, chỉ cần nói chia tay thì cậu sẽ đồng ý, không cần nhiều lời. Tôi nói với cậu rằng có nhiều khi, người con gái nói tạm biệt, chỉ là vì muốn nghe một lời níu giữ. Nhưng cậu bạn tôi vẫn không tin, vặn vẹo lại vì sao tôi biết? Vì sao tôi biết ư?Vì tôi cũng đã từng như thế. Thật ra, có rất nhiều cách để tôi thực hiện được ước mơ và hoài bão của mình. Nếu năm đó anh nói với tôi chỉ hai tiếng đơn giản “Đừng đi!”, tôi sẽ không bao giờ để anh ở lại. Dù có những đoạn đường tôi thật sự muốn đi một mình, nhưng cả cuộc đời dài rộng còn lại, tôi vẫn muốn đi cùng anh. Giá mà anh giữ em lại, anh à!