LTS: Tạo hóa cho con người quyền sống và khi chết đi được yên nghỉ theo những cách tôn kính nhất. Thế nhưng, với những hài nhi bị tước quyền sống ngay từ trong bụng mẹ thì còn có số phận không thể phũ phàng hơn.
Nhiều người đặt câu hỏi, ở các thành phố lớn, các khu công nghiệp, nơi tập trung đông dân thì sau khi tước bỏ quyền sống, cả ngàn hài nhi ấy sẽ được chuyển đi đâu, an táng thế nào?
Trả lời câu hỏi đó, chúng tôi đã tận thấy một sự thật kinh hoàng, phần lớn những hài nhi đó được người ta chuyển thẳng vào… bãi rác.
Như đã nói ở bài trước, theo sự thúc giục của lương tri, chàng thanh niên Nguyễn Văn Sơn đã không tiếc thời gian, công sức, và chịu nhiều điều tiếng để đi gom nhặt những hài nhi mà người ta nhẫn tâm vứt bỏ trong thùng rác mang về chôn cất.
Chấp nhận cưới mẹ để bảo vệ… con của người ta
Ngày ở Vinh, hễ nghe tin bạn nữ nào trót dại, lỡ mang bầu mà đang có ý định phá bỏ thì bằng nhiều cách, Sơn tìm đến để động viên, an ủi rồi khuyên cô gái ấy giữ lại giọt máu của mình.
Chính bởi nghĩa cử này mà Sơn suýt thành chồng của một cô gái mà cậu không hề có tình yêu.
Cô gái ấy bởi tin lời đường mật của bạn trai nên đã hiến dâng tất cả. Biết cô có bầu, gã trai kia đã quất ngựa truy phong. Đau đớn, cô gái ấy đã định cứu vớt đời mình bằng cách giải quyết cái thai đã lùm lùm trong bụng.
Hay tin, Sơn vội vàng tìm đến nơi cô ta ở trọ. Sau một hồi thuyết phục không thành, Sơn bảo, nếu em sợ không lấy được chồng thì anh sẽ lấy, con em cứ đẻ ra để anh nuôi.
Mấy ngày đầu, cô gái đó cũng chẳng tin nhưng thấy Sơn nhiệt tình chăm sóc, nâng niu thì đã tin lời Sơn nói.
Sơn chăm người phụ nữ mang bầu này hệt như người chồng hiếm muộn chăm vợ. Để cô gái yên tâm sinh nở, Sơn dẫn cô ta về nhà mình ra mắt. Bố mẹ Sơn ban đầu đã phản đối dữ dội. Tuy nhiên, biết tính con, ông bà cũng đành chấp nhận cảnh đất phải chịu giời.
Quá đau đớn trước những hài nhi chết thảm, Sơn chấp nhận đánh đổi hạnh phúc của mình để giữ lại sự sống cho một bé trai.
Khi bé trai kháu khỉnh của cô gái chào đời, giữ lời, Sơn rục rịch chuẩn bị mọi thứ cho chuyện trăm năm.
“Thương cô ấy một thì thương đứa bé mười nên em mới liều thế chứ. Tuy nhiên, đến khi chuẩn bị cưới thì cũng thấy lo lo”, Sơn kể.
Điều Sơn lo lắng là không thể đem hạnh phúc thật sự đến cho cô gái đã đau khổ vì lỡ dở ấy bởi giữa hai người chưa bao giờ tồn tại tình yêu.
Thấy Sơn thỉnh thoảng ngồi trầm tư một mình, cô gái ấy đã hiểu ra vấn đề. Một buổi, khi Sơn đi làm, cô ấy đã gói ghém hành lý rồi bồng con ra đi.
Trong lá thư chia tay, cô gái ấy bảo, Sơn là ân nhân của đời cô và cả đời con cô nữa. Nếu không có sự cưu mang của Sơn thì con cô chẳng thể tồn tại trên cõi đời này.
Sơn bảo, sau này, khi kể chuyện của cô gái đó cho một người bạn nghe, anh này đã vô cùng xúc động. Như duyên số sắp đặt, sau một thời gian qua lại thì người bạn này đã cùng cô gái kia thành vợ thành chồng.
Trộm hài nhi – “nghề” nguy hiểm
Công ty nơi Sơn làm việc chuyển ra khu công nghiệp Yên Phong (Bắc Ninh) chừng hơn 2 năm trước.
Sơn bảo, ra khu công nghiệp này, sau khi ổn định chốn ở, chỗ làm thì việc đầu tiên mà Sơn làm đó là đi “khảo sát” tình hình… nạo phá thai.
Mỗi lần đi nhặt hài nhi, các thành viên trong nhóm của Sơn đều phải che kín mặt để tránh bị mọi người phát hiện.
Vậy là như lần mới chân ướt chân ráo xuống Vinh, cứ sau ca làm việc thì Sơn lại lọ mọ đến các bãi rác để lượm nhặt hài nhi. Thấy làm việc một mình thì… quá tải, Sơn đã tìm đến những công nhân đồng hương để họ trợ giúp.
Sơn tìm cộng sự là những cô gái hiền lành bởi ý nghĩ phụ nữ thì sẵn có tình mẫu tử dù chưa một lần làm mẹ.
Nghe Sơn trình bày ý định của mình, ban đầu những cô gái ấy đều giãy nảy. Thân con gái, đi ra ngoài tối còn giật mình thon thót huống chi đối diện với những sinh linh tội nghiệp mà đa phần thân thể chẳng còn vẹn nguyên.
Nhưng rồi kiên trì vận động, hiểu được việc làm cao cả của Sơn, nhiều bạn trẻ đã gật đầu ưng thuận.
Có được những cộng sự, Sơn bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Các bạn gái được Sơn phân công đến bệnh viện, đến các phòng khám tư để vận động xin những hài nhi mà người ta vừa phá bỏ.
“Có nơi thì sau vài lần vận động thì họ nghe ra, họ đồng ý cho mình. Nhưng cũng có nơi nói thế nào họ cũng không chịu, thậm chí đuổi thẳng cổ”, Sơn kể.
Với những nơi không xin được thì Sơn và mọi người quyết định đánh cắp. Cứ khi đêm xuống, khi phòng khám đó đóng cửa đi ngủ thì các thành viên trong nhóm của Sơn tìm đến.
Nơi nào phòng khám đó vứt rác thải thì nơi đó có hài nhi, kinh nghiệm của Sơn đã chỉ ra điều đó.
Nhóm của Sơn giờ có hơn chục người. Mỗi người được giao “phụ trách” một phòng khám. Và, chẳng ai bảo ai, cứ quá 12 giờ đêm thì lặng lẽ lấy xe máy lên đường “thực thi nhiệm vụ”.
Phi xe đến mục tiêu, vội vàng tấp vào tìm kiếm nếu thấy, hoặc không thấy thứ mình cần tìm thì cũng phải nhanh chóng lên xe dời khỏi hiện trường. Sở dĩ mọi người phải “tác nghiệp” thật nhanh bởi sự chủ nhà phát hiện.
“Nếu họ phát hiện ra thì ngay lập tức lần sau họ sẽ vứt hài nhi ở chỗ khác. Như vậy thì lại mất công theo dõi, lần tìm”, Sơn bảo.
Theo lời một thành viên trong nhóm của Sơn thì công việc của họ còn hơn cả “nghề nguy hiểm”.
“Đêm hôm khuya khoắt lại ôm khư khư bọc “chiến lợi phẩm” thì ai chẳng nghĩ mình là kẻ xấu. Để người ta bắt được thì sẽ no đòn”, thành viên này chia sẻ.
Chiếc tủ lạnh chứa linh hồn và những “mùa” phá thai đau đớn
Chừng 1-2 giờ đêm thì “nhóm đạo chích” của Sơn trở về “đại bản doanh”. Lúc này, họ mới kiểm tra kỹ lưỡng những thứ mà mình lượm được.
Những cô gái vẻ ngoài rụt rè nhút nhát nhưng khi vào việc thì bạo dạn vô cùng. Các cô phân loại những rác bẩn bám theo thi thể hài nhi rồi làm vệ sinh cho những sinh linh tội nghiệp đó.
Khi vệ sinh xong cho các bé, Sơn đặt chúng trước ban thờ rồi thắp nến cầu nguyện. Xong đâu đó thì đặt các bé vào tủ lạnh để bảo quản, tránh côn trùng xâm nhập.
Chiếc tủ lạnh Sơn và các bạn bảo quản hài nhi được đặt trong phòng.
Cuối tuần hoặc khi tủ lạnh đã đầy thì Sơn cùng mọi người vượt mấy chục cây số đưa các bé đến an táng tại một nghĩa trang ở Sóc Sơn (Hà Nội).
Sơn bảo, bất cứ đêm nào Sơn và mọi người cũng rơi lệ bởi các hài nhi mà mình tìm được. Có đêm, nhóm kiếm được cả trăm em. Có em đã rõ cả chân tay, mặt mũi.
Cũng như nhiều ngành nghề khác, công việc của Sơn và các cộng sự cũng có mùa bận rộn. Sơn gọi là mùa bởi những khi ấy, hài nhi bị ném vào thùng rác nhiều hơn.
Theo đó, cứ Trung thu, Valentine, ngày 8-3 qua đi độ hơn tháng thì mọi người tất bật bởi có vô số những hài nhi phải rời xa bụng mẹ.
“Trung thu là tết thiếu nhi, mà sao người lớn cứ đi chơi nhiều, chơi nhiều rồi lại làm liều…”, Sơn đọc lại bài đồng dao bằng giọng buồn buồn.
Theo Sơn thì những hài nhi xấu số trên đa phần là của công nhân. Sơn khẳng định điều đó là bởi cứ đến cuối tháng, khi các doanh nghiệp đồng loạt trả lương thì lượng hài nhi mà nhóm Sơn tìm được tăng đột biến.
“Công nhân đa phần là nghèo, chỉ khi có tiền thì họ mới dám đi phá thai thôi”, Sơn chua chát.
Bao giờ trong rác hết… người!?
Là công nhân kỹ thuật nên lương của Sơn cao ngất. Tuy nhiên, cách đây vài tháng, Sơn đã phải nghỉ làm. Sơn bảo, trước đây, biết việc Sơn đang làm, anh em trong công ty đã tạo điều kiện để Sơn “trốn việc” mỗi khi có ai đó báo ở chỗ này, chỗ kia có hài nhi.
Tuy nhiên, thời gian gần đây, bởi lượng việc nhiều nên Sơn không còn được ưu ái nữa.
“Cũng đã mấy lần em định từ bỏ việc đi tìm hài nhi để tập trung vào công việc nhưng không được. Nói thật, cứ khi em có ý định đó thì đêm không tài nào ngủ được”, Sơn thật thà chia sẻ.
Sơn bảo, Sơn đang tổ chức lại bộ máy hoạt động của nhóm và một vài tháng nữa, khi tất cả mọi thứ đã đi vào ổn định thì cậu lại tiếp tục tìm việc làm.
Một nữ công nhân khi có bầu đã được nhóm của Sơn cưu mang và hạ sinh một bé gái bụ bẫm.
Theo Sơn thì công việc của em có thể chậm vài tháng, thậm chí vài năm. Nhưng việc đón các sinh linh tội nghiệp kia thì không thể chậm trễ một phút, một giây. Nằm lẫn trong rác những sinh linh tội nghiệp dễ thành mồi cho chó, mèo hoang dại.
Ở Bắc Ninh, nhiều lần Sơn đã phải đóng vai ông bố bất đắc dĩ. Căn nhà, nơi Sơn và mọi người ở nhiều khi là nơi nương thân của các bà bầu vì tình mà ôm hận. Tới đây, họ được Sơn và mọi người chăm sóc, chờ cái thai trong bụng khai hoa nở nhụy.
Khi những bà bầu ấy lâm bồn, Sơn lại lóc cóc đưa họ đến bệnh viện.“Năm vừa rồi, em dính luôn phải hai bà đẻ mổ. Khổ, tốn cả mấy chục triệu bạc. Có lần thì em phải cắm xe mới có tiền viện phí”, Sơn kể.
Sơn bảo, đêm nào đi trộm hài nhi, Sơn cũng cố gắng bới tìm thật kỹ để không bỏ xót em nào. Muốn làm tròn bổn phận của lương tri với các sinh linh bé nhỏ nhưng Sơn luôn ước mình và các thành viên trong nhóm phải về tay không sau đêm “tác nghiệp”.
“Buồn là chuyện ấy vẫn không xảy ra. Đêm nào cũng thấy các bé nằm trong đống rác”, Sơn rầu rĩ.
LTS: Tạo hóa cho con người quyền sống và khi chết đi được yên nghỉ theo những cách tôn kính nhất. Thế nhưng, với những hài nhi bị tước quyền sống ngay từ trong bụng mẹ thì còn có số phận không thể phũ phàng hơn.
Nhiều người đặt câu hỏi, ở các thành phố lớn, các khu công nghiệp, nơi tập trung đông dân thì sau khi tước bỏ quyền sống, cả ngàn hài nhi ấy sẽ được chuyển đi đâu, an táng thế nào?
Trả lời câu hỏi đó, chúng tôi đã tận thấy một sự thật kinh hoàng, phần lớn những hài nhi đó được người ta chuyển thẳng vào… bãi rác.
Chúng tôi bắt đầu loạt phóng sự này bằng việc làm khó tin của một nhóm thiện nguyện ở Bắc Ninh. Tuy có tên tự đặt là nhóm “Bảo vệ sự sống” nhưng mọi người trong nhóm tự nhận mình là… những tên “đạo chích”.
Đêm nào cũng vậy, cứ chờ khi cả khu phố chìm mình trong giấc ngủ thì “nhóm đạo chích” ấy lại bịt mặt lên đường. Mục tiêu của nhóm là những thùng rác ở gần các cơ sở nạo phá thai.
Thứ mà họ muốn lấy chính là những thi thể hài nhi bị người ta vứt “lẫn” vào… thùng rác.
Hành tung bí ẩn của những kẻ đánh cắp hài nhi
Yên Phong (Bắc Ninh) nhiều năm nay thay da đổi thịt nhờ sự xuất hiện của các khu công nghiệp. Công nhân ở khắp nơi kéo về đây thuê nhà ở trọ vô khối. Đương nhiên, sự thay đổi nào cũng kéo theo nhiều hệ lụy, ở đây mọi sự vui ít, buồn nhiều.
Công nhân sống xa nhà, đa phần là người trẻ, thiếu thốn tình cảm nên dễ lao vào những cuộc tình chóng vánh. Vội yêu, vội trao thân nên nhiều nữ công nhân đã phải nếm trái đắng, ôm khối hận tình.
Vài năm trở lại đây, quanh các khu trọ của công nhân thì ngoài những cửa hàng phục vụ ăn uống, giải trí còn có cả những phòng khám phụ khoa và đa phần chỉ làm mỗi công việc… nạo hút thai.
Việc nữ công nhân đi phá “khối hận tình” ấy thường diễn ra một cách bí mật, bởi vậy không ai có thể biết mỗi ngày có bao nhiêu sinh linh bé bỏng đã phải lìa đời ngay từ trong bụng mẹ.
Và, con số hãi hùng này chỉ được hé lộ một phần khi ở khu công nghiệp này có sự xuất hiện của một nhóm “đạo chích” chuyên đi ăn trộm hài nhi.
Công việc của nhóm “trộm đêm” này tuy chỉ phản ánh phần nào mảng tối trong đời sống của công nhân nhưng cũng quá đủ để khiến mọi người kinh hoàng, ám ảnh.
Những hài nhi được nhóm của Sơn lượm nhặt trong thùng rác.
Phải vất vả lắm chúng tôi mới lần ra được tung tích của “nhóm trộm” này. Họ là những thanh niên tuổi đôi mươi, là công nhân, đang ẩn mình tại một nhà trọ ngay gần thị trấn Chờ.
Công việc của họ làm là thầm lặng, chính quyền không biết và ngay cả những người dân ở gần đó cũng chẳng hay. Chúng tôi biết được công việc kinh dị của nhóm sau chuyến viếng thăm một nghĩa trang chuyên chôn cất hài nhi ở Sóc Sơn, Hà Nội.
Liên lạc với người đứng đầu của nhóm, ngay lập tức chúng tôi nhận được sự từ chối khéo.
“Đây là công việc thiện nguyện, chúng em không muốn mọi người biết đâu. Thêm nữa, bây giờ nhiều người cũng không hiểu hết ý nghĩa công việc của bọn em nên bọn em sợ bị làm khó”, người đứng đầu nhóm trả lời qua điện thoại.
Sau nhiều ngày thuyết phục với điều kiện là tuyệt đối bảo đảm bí mật thì trưởng nhóm này đã đồng ý tiếp xúc với chúng tôi. Tuy đồng ý vậy nhưng hôm làm việc, ban đầu các thành viên của nhóm đều hết sức đề phòng, cảnh giác.
“Cũng nhiều người muốn tìm chúng em lắm. Mỗi người một lý do nhưng phần lớn là không có ý tốt”, một thành viên của nhóm nói.
Nơi “nhóm đạo chích” này đặt đại bản doanh là ngôi nhà cấp 4 của một thanh niên giàu lòng nhân ái.
Thanh niên này có cái tâm hướng Phật. Trước đây, khi biết được trên địa bàn mình ở có nhóm chuyên đi lục lọi thùng rác của các cơ sở nạo hút thai thì sinh nghi, nghĩ là những kẻ trộm đêm ấy có ý đồ xấu.
Cất công theo dõi, thấy việc làm của nhóm đầy nghĩa cử thiêng liêng thì sinh lòng cảm kích, cậu đã ngỏ ý mời nhóm về nhà mình tá túc.
Buổi trưa “định mệnh”
Ý tưởng thành lập nhóm thiện nguyện trên khởi nguồn từ Nguyễn Văn Sơn, quê ở Nghệ An. Sơn là kỹ sư công nghệ thông tin, năm nay mới 26 tuổi.
Sơn bảo, như số phận sắp đặt, như “ma xui quỷ khiến” nên nhiều năm qua Sơn thấy mình như có “căn duyên” với những hài nhi xấu số.
Theo Sơn thì người đời quan niệm, đứa trẻ chỉ đủ chín tháng mười ngày, lọt lòng mẹ thì mới được coi là người. Tuy nhiên, là người theo đạo, Sơn không nghĩ vậy.
“Tạo hoá ban sự sống cho đứa bé ngay từ khi phôi thai trong bụng mẹ. Bởi thế, dù chưa cất tiếng khóc chào đời thì hài nhi ấy đã có quyền sống rồi, đã có quyền làm người rồi.
Thế mà người ta lỡ nhẫn tâm tước bỏ sự sống ấy, người ta coi hài nhi chẳng khác gì phần thừa thãi đáng ghét của mình”, Sơn nói giọng đầy bức xúc.
Sơn bảo, Sơn gắn đời mình với những hài nhi bất hạnh cách đây đúng chục năm và đến giờ, Sơn vẫn nghĩ đó là phần việc mà tự duyên nó gắn bó với mình.
Quê Sơn là nơi cũng có nhiều nhà máy, xí nghiệp và cũng có đông đúc công nhân từ nơi khác tìm về kiếm kế sinh nhai. Ngay gần nhà Sơn có bãi chứa rác thải của cả huyện.
Một buổi, sau giờ tan học, Sơn thấy người bứt dứt không yên. Đi ngang qua bãi rác, Sơn thấy mấy con chó đang lao vào cắn xé nhau dữ dội. Sau khi đuổi được mấy con vật đi Sơn bàng hoàng, thảng thốt trước hình hài của một hài nhi.
“Ban đầu em nghĩ đó là con búp bê cơ. Nhưng thấy mùi nặng quá, ngó lại gần thì hãi hùng khi biết đó là người thật”, Sơn kể lại bằng ánh mắt hãi hùng.
Những hài nhi mà Sơn cùng mọi người lượm nhặt được đưa đi chôn cất tại một nghĩa trang ở Sóc Sơn, Hà Nội
Tận thấy cảnh tượng hãi hùng trên, cậu học sinh 16 tuổi vội vã lên xe bỏ chạy. Tuy nhiên, hổn hển đạp ra ngoài đường thì Sơn lại nghĩ, đứa bé ấy cũng là người, để nó nằm ở bãi rác sao đành. Thêm nữa, bầy chó thấy cậu đi thì lại sấn sổ tìm tới.
Vào lại bãi rác, Sơn xé vở, kiếm cái túi bóng sạch gói ghém lại hài nhi tội nghiệp ấy. Khi việc ấy vừa xong thì Sơn lại phát hiện một túi khác cũng bị ruồi nhặng bu đầy.
“Có lẽ hôm đó bệnh viện hay cơ sở nạo phá thai nào tập kết “rác thải” của mình ra đó. Em bới cả trưa, tìm được 67 “em” liền”, Sơn nhớ lại.
Theo Sơn thì trong số 67 bọc em tìm được thì có bọc chỉ có cục máu, có bọc thì hài nhi đã nguyên vẹn hình hài, trông rất thương tâm.
Trưa đó, cả nhà Sơn được phen hú vía. Chờ mãi không thấy con trai về ăn cơm, bố mẹ Sơn ra đứng vào trông.
Nhác thấy bóng con, chưa kịp chất vấn tại sao về trễ thì Sơn đã ôm cái hộp cát tông to tướng chạy ra sau vườn. Tưởng con lấy trộm cái gì của người ta nên vội vàng ra vườn cất giấu bố mẹ Sơn đã chạy đến tìm hiểu.
“Em không dám nói cho bố mẹ biết trong đó có gì nhưng bố mẹ em cứ nhất quyết đòi xem”, Sơn kể. Khi mở hộp cát tông ra, thấy những hài nhi nằm gọn gàng trong đó, bố mẹ Sơn đã vô cùng choáng váng.
Sau khi trấn tĩnh, họ gặng hỏi Sơn lấy thứ “của nợ” đó ở đâu, tại sao lại rước về nhà. Tuy nhiên, sau khi nghe Sơn giải thích, cảm kích tấm lòng nhân ái của con, họ đã cùng Sơn an táng những hài nhi xấu số đó ngay trong vườn nhà mình.
Cứ ra bãi rác thải là thấy có… xác người
Tốt nghiệp cấp 3, Sơn xuống Vinh học. Tại chốn phồn hoa ấy, khi các bạn cùng trang lứa còn mải mê với những cám dỗ thị thành thì một mình, Sơn lặng lẽ tìm đến các phòng khám thai sản để… xin hài nhi mà người ta đã dứt ruột bỏ đi.
Sơn bảo, ở nhiều bãi rác, cứ bới là thấy thi thể hài nhi.
Việc này khó tựa lên trời bởi chẳng ai hiểu ý nghĩa việc làm của Sơn. Họ sợ Sơn dùng những hài nhi ấy vào mục đích xấu, phần nhiều thì những phòng khám ấy nạo phá thai chui nên không ai chấp nhận.
“Họ không cho thì em tự đi tìm thôi”, Sơn nhớ lại. Sau mỗi buổi học, Sơn cứ tha thẩn ở bãi rác, rìa sông để tìm kiếm những sinh linh bé nhỏ.
Ở Vinh, Sơn chẳng thể nhớ hết là mình đã an táng cho bao nhiêu hài nhi nữa. Chỉ biết rằng chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi, từ hộc chứa rác trong thành phố đến những bãi rác khổng lồ ven đô.
Bằng kinh nghiệm của mình, chỉ cần liếc qua là Sơn biết bọc, túi nào chứa những hài nhi xấu số. Không chỉ vứt “khối hận tình” trên cạn mà người ta còn tống thẳng xuống sông. Nhiều bận Sơn và các bạn vớt được cả những hài nhi cá đã rỉa một phần thi thể.
(Tên nhân vật trong bài đã được đổi theo yêu cầu)
Theo soha, tri thức trẻ