tung-that-nghiep-v-no-chung-khoan-chuyen-gia-tai-chinh-thay-doi-cuoc-doi-nho-cuon-sach-trieu-nguoi-doc
Từng thất nghiệp, vỡ nợ chứng khoán, chuyên gia tài chính thay đổi cuộc đời nhờ cuốn sách triệu người đọc
- bởi tamthuc --
- 23/07/2017
Chỉ còn một vài ngày nữa, tôi sẽ tạm biệt những người thân, bạn bè và đất nước thân yêu của mình để bay đến một nơi mà lâu nay tôi hằng mơ ước. Tôi sẽ hoàn thiện tấm bằng thạc sĩ về quản trị kinh doanh tại một trường Đại học ở Mỹ. Trước khi đến một nơi mới trong cuộc hành trình ước mơ của mình, tôi muốn kể lại câu chuyện về cuộc đời tôi, một câu chuyện không dài nhưng đủ vui bởi cái kết có hậu mà tôi đang là người thụ hưởng.
Tôi cũng mong rằng câu chuyện của tôi sẽ theo dòng chảy của công nghệ thông tin, nhờ Đại Kỷ Nguyên mà đến với người dân quê tôi. Biết đâu, đây sẽ là cách giúp họ thay đổi cuộc đời.
Tôi không hiểu duyên phận hay định mệnh là gì và tôi chẳng bao giờ tin vào thế lực nào khác ngoài bản thân, cho đến một ngày….
Đó là một đêm trong tiết trời bỗng hơi se lạnh của Sài Gòn nhộn nhịp và hoa lệ, cuộc đời tôi đã sang một trang mới. Hôm đó, tôi vừa trải qua một kì thi nhưng kết quả không như ý. Tôi thấy mệt mỏi và chán chường. Đối với một người đặt bằng cấp làm lẽ sống (như tôi lúc đó) thì thất bại của kỳ thi như một đòn nặng giáng xuống đầu tôi. Tuy vậy, tôi vẫn đến nhà em trai ăn bữa cơm gia đình kỷ niệm cháu trai đầy tháng. Ở đó, tôi gặp lại bố mẹ bạn gái cũ.
Điều ngạc nhiên nhất của tôi là cô chú ấy không hề già đi chút nào sau mấy năm liền tôi không gặp họ. Mà ngược lại, tôi trông họ còn có vẻ trẻ hơn, thần thái thanh thản, vẻ mặt khác xưa. Tôi tò mò hỏi:
“Sao cô chú trẻ mãi thế ạ?”
Cho đến lúc ra về, đọng lại trong tâm trí tôi chỉ là câu nói của mẹ bạn gái cũ: “Có một quyển sách đã thay đổi cuộc đời cô”.
Tôi thật sự chấn động. Bởi vì tôi biết khá nhiều về họ. Vậy quyển sách gì mà có thể có sức mạnh lớn đến như thế? Tôi nghĩ: Tôi sẽ đọc nó trên mạng. Và rồi, cuộc đời tôi cũng đã thay đổi kể từ đêm ấy.
Trước hết, tôi phải kể một chút về mình. Quê tôi là miền biển xứ Nghệ, nơi gắn liền với tên tuổi bà Hồ Xuân Hương, gắn với nhà văn Nguyễn Minh Châu… và đền Cờn nổi tiếng thiêng. Cha mẹ tôi làm nghề giáo. Họ không có đức tin vào các vị Thần. Nên dù bên cạnh đền thiêng, tôi cũng chẳng bao giờ lễ bái. Hàng năm, nhất là dịp tết, người tứ phương lũ lượt kéo nhau về cầu xin tài lộc.., tôi thấy lạ đời, sao chẳng lo làm lấy mà ăn lại cứ nghĩ chuyện đi xin nhỉ? Làm gì có thần thánh mà xin với cho!
Rồi tôi lớn lên, cuộc sống êm đềm. Tôi học khá giỏi nên rất tự tin. Và quả nhiên, cứ thế, thời gian trôi.., tôi vào đại học rồi đi làm. Cũng cảm thấy cần phải chen chân, giành giật với đời, tôi đã bị sự hào nhoáng và tính sĩ diện lôi đi…, rồi tôi ngày càng dần xa ước mơ chân chính của thời thơ ấu.
Bằng tiền lãi kinh doanh đất và vay mượn, tôi đã tậu được căn nhà khá lớn, trên một con đường lớn. Nhưng rồi, chuyện hôn nhân không thành, công chuyện làm ăn đổ bể. Tôi đã nướng tất cả các khoản tiền mình có vào chứng khoán. Tôi bắt đầu hành trình gian khổ từ năm 29 tuổi khi được nếm mùi vị của đắng cay “công danh trắc trở, tình ái mất mùa”. Khi thất bại, tôi thấm thía câu: “Người tính không bằng trời tính”.
Tôi bắt đầu thấy mơ hồ một điều gì đó. Tôi tự hỏi: “Tất cả có thể vụt đến rồi vụt đi như thế ư?”. Tôi đã từng mong mình giàu có để giúp gia đình và giúp xã hội. Nhưng tôi nghi ngờ ý tưởng đó. Bởi vì, tôi thấy nhiều người giàu có và có địa vị nhưng họ không làm được điều gì tốt cho xã hội. Thậm chí, họ phải dùng nhiều thủ đoạn hại người. Có nhiều bạn trẻ có tiền lao vào chơi bời, kiếm tìm lạc thú trong những cuộc vui chốc lát hoặc có kẻ đột ngột qua đời mà chưa kịp báo hiếu mẹ cha.
Tôi đi tìm mục đích ý nghĩa cuộc đời. Tôi luôn tự hỏi: “Sống như thế nào là đúng? Sống như thế nào là có ý nghĩa? Làm sao để không phải hối tiếc về những ngày tháng ngắn ngủi của đời người?”. Nói chung hàng trăm câu hỏi đã diễn ra nhưng tôi không biết trả lời như thế nào.
Tôi bế tắc. Cuối cùng, tôi quyết định, mình phải học để có bằng cấp chuyên môn mà ít người có. Như vậy, ít ra, mình sẽ được làm việc đúng chuyên môn và đúng lương tâm. Không cần vì đồng lương mà phải viết ngược con số.
Tôi quyết tâm lấy cho bằng được tấm bằng…, và vì vậy tôi đã bỏ hết công việc chỉ chuyên tâm học. Chuyện tình yêu và hôn nhân cũng gác lại. Tôi chuyển về ở trong một căn phòng trên gác xép của khu trọ gần ga Sài Gòn, đó là nơi trọ của những người bán vé số, cửu vạn.
Comment