tieng-thet-oan-hon-cua-dua-tre-so-sinh-giua-dem-mua
Tiếng thét oán hờn của đứa trẻ sơ sinh giữa đêm mưa
- bởi tamthuc --
- 30/11/2012
Trong quá trình tìm hiểu về vụ đứa trẻ sơ sinh bị chặt xác và vứt sau vườn nhà ông Nguyễn Duy Dân (71 tuổi, trú tại buôn Thái, xã Ea Kuêh, huyện Cư Mgar) như đã nói trong bài báo trước, PV đã gặp được một nhân chứng liên quan đến cái chết của đứa con đầu tiên của vợ chồng ông Hùng bà Thành. Đó là bà Nguyễn Thị Hà (59 tuổi, trú tại tổ 2, thôn 5, xã Ea Kuêh) là y tá thôn. Theo bà Hà, ngay cái chết của đứa con trước đó cũng khiến cho bà đặt nghi vấn về đạo đức của vợ chồng ông Hùng bà Thành.
Nhắc lại câu chuyện ngày đó mà khiến bà Hà không khỏi rùng mình!
Tiếng gõ cửa đêm mưa
Vào một đêm trời mưa to cũng vào khoảng thời gian tháng 9 cách đây 2 năm, khi cả nhà bà Hà đang ngủ thì nghe tiếng gọi cửa. Bà ra mở cửa thì thấy ông Hùng (tức Nguyễn Sỹ Hùng, 44 tuổi, trú tổ 3, thôn 15, xã Ea Kuêh, huyện Cư Mgar). Bà Hà hỏi ông Hùng có chuyện gì mà gọi cửa đêm hôm như thế, thì ông Hùng nói là “vợ em ( tức bà Trần Thị Thành) nó đau bụng dữ quá nhờ cô đến xem hộ em”.
Lúc này bà Hà chần chừ không muốn đi nên nói với ông Hùng là cứ đưa vợ ra bệnh viện chứ bà (mẹ bà Hà) già yếu rồi không đi được. Nhưng vì thấy ông Hùng cứ nài nỉ nên bà bảo ông Hùng nói chính xác xem vợ bị như thế nào thì ông Hùng nói “có lẽ Thành có bầu cô ạ”.
Bà Hà hỏi mấy tháng rồi thì ông Hùng bảo là mới hơn hai tháng. Nghe như vậy, bà Hà nghĩ là bà Thành đã bị sẩy thai, tính mạng sản phụ rất nguy hiểm nên liền lấy túi xách đựng dụng cụ y tế sơ cứu ban đầu và lập tức đến nhà bà Thành.
Khi chúng tôi thắc mắc tại sao trong một thôn mà bà Thành có thai không ai biết, thì bà Hà lý giải: Ngay khi có thai đứa trẻ này thì không hiểu vì do khổ quá hay có lý do nào khác mà bà Thành thường nén bụng lại, cũng không đi khám thai ở trạm xá.
Và ngay đến khi có thai đứa trẻ gần đây (đã bị chết không toàn thây) thì cũng không ai biết bà Thành có thai. Sau khi trao đổi với bà Hà chúng tôi đã gặp nhiều người trong thôn để xác minh chi tiết này và đều được xác nhận. Thậm chí có những người ở ngay gần nhà cũng không hề biết bà Thành có thai.
Quay lại đêm tháng 9 cách đây 2 năm, bà Hà kể tiếp: Khi vừa đến nơi, bà Hà thấy bà Thành nằm lăn lóc trong xó giường và kêu la dữ dội. Khi bà Thành nằm ngửa ra thì thấy bụng rất to, hỏi mấy tháng thì bà Thành bảo là 5 tháng.
Gặng hỏi thì bà Thành cho biết là đã chích thuốc ngừa thai sau khi đã có bầu. Bà Hà hỏi bà Thành chích thuốc ngừa thai lâu chưa thì bà Thành nói chích được hơn hai tháng. “Khi đó tôi đã mắng bà Thành tại sao biết đã có thai còn chích thuốc ngừa thai”, bà Hà kể.
Tiếng thét trong đêm mưa
Khi kiểm tra sản phụ thì bà Hà thấy đầu đứa bé đã cắm xuống dưới nên biết là gần đẻ. Giận vợ chồng bà Thành nói dối và nhẫn tâm, bà Hà nói với ông Hùng là đưa vợ ra bệnh viện ngay và định bỏ về thì ông Hùng kéo tay bà lại và nói là “cô giúp cho em với chứ mưa gió thế này vợ đau đi không được”, lúc này trời càng mưa to hơn.
Cùng lúc đó thì bà Thành nói rằng “cô ơi cháu đẻ ra đây”, thế là bà Hà và ông Hùng nâng bà Thành lên và bà Hà đỡ đứa bé. Bà Hà cho biết, lần đó bà Thành sinh được một đứa bé gái rất xinh và khỏe mạnh. Nhưng có một điều đặc biệt, đến giờ bà Hà vẫn bị ám ảnh.
Khi đứa bé được bế trên tay, nó đã khóc thét lên rất to – sự khác lạ khiến bà Hà cảm thấy buốt lạnh lên tới óc. Tiếng khóc thét trong đêm khuya nghe lạ lắm như thể là oán trách ai vậy!
Lúc này bà Hà thấy ghê sợ quá và đêm thì lạnh vô cùng nên bà đã ôm đứa bé vào lòng mà cảm giác như rất sợ đứa bé chết, bà đã ấp bé gái vào lòng và ru à ơi nhưng nó càng khóc thét to hơn. Sợ quá, bà Hà vừa ôm bé vừa niệm Phật và nói thầm vào tai bé là “cháu cứ bình tĩnh, bà đang cứu cháu đây”.
Sau câu nói ấy, không hiểu sao bỗng nhiên đứa bé nằm im lặng không khóc nữa và thở nhịp nhàng? Lúc này bà Hà mới thực sự thấy lạnh gáy và nổi da gà từng cơn.
Sau đó, bà bảo ông Hùng về nhà bà lấy dụng cụ y tế để bà cắt rốn cho bé. Khi ông Hùng mang dụng cụ đến thì người bà Hà đã thực sự lạnh cóng, hai hàm răng cắn vào nhau cập cập. Bà Hà bảo Hùng lấy than củi đốt lên cho ấm bé nhưng than thì không có, củi thì ướt nhèm ngoài sân không đốt được.
Hỏi bất kỳ vật dụng gì để sưởi ấm cho em bé cũng không có, giận quá bà Hà nói với bà Thành rằng “tại sao đẻ mà không có tã lót cho em bé hả Thành” thì người mẹ này im lặng. Sợ bé đói, bà Hà bảo sản phụ nằm nghiêng người qua bé và cho bé bú, bé bú ừng ực từng cơn.
Cuối cùng bà Hà cũng tự xoay xở lo được than củi cho hai mẹ con nằm sát vào nhau, mẹ truyền hơi ấm cho con. Lúc này thì em bé đã khóc oa oa, tiếng khóc đã dịu đi rất nhiều như bao đứa trẻ mới sinh khác.
“Lúc đó tôi cảm thấy hạnh phúc vô ngần vì đã cứu sống được một sinh linh bé bỏng vừa mới chào đời trong một hoàn cảnh vô cùng bi đát như thế” bà Hà nhớ lại.
Bà Nguyễn Thị Hà (trái)
Trước khi bà ra về, ông Hùng có hỏi một câu khiến bà Hà đứng yên như chết lặng: “Cô ơi, Thành có bầu mà vẫn chích thuốc ngừa thai thì sau này bé có việc gì không cô?”. Linh cảm có việc chẳng lành với cháu bé và vì sợ hai vợ chồng bỏ mặc đứa bé tội nghiệp nên bà “nói đại” một câu để cứu cháu bé rằng: “Không việc gì hết, thuốc ngừa thai là thuốc bổ, anh không nuôi thì cho tôi nuôi”.
Khi đó ông Hùng nói không cho ai hết, “con cháu đẻ ra thì cháu nuôi”.
Và cuộc đời ngắn ngủi
Hai ngày liền sau đó, ông Hùng đi lấy thuốc ho cho cháu bé và nói với bà Hà rằng cháu bé không bú được. Nghe vậy bà Hà thấy lo lo mà nói rằng hay là anh để em bé bị lạnh. Đến ngày thứ 3, ông Hùng lại bảo là cháu bé khó thở, thấy có vấn đề nghi vấn nên bà Hà bảo ông Hùng chở bà đến nhà ngay.
Vừa bước vào nhà, bà Hà thấy cháu bé thở phì phèo không ra hơi, hai lỗ mũi thì nổi bong bóng. Kiểm tra thì thấy em bé lạnh ngắt và bị dịch phổi tràn ra ngoài. Ngay lập tức bà lấy miệng hút cho cháu bé và sau đó cháu đã thở một cách dễ dàng.
Khi thấy em của mình đau như vậy, chị gái của cháu bé (con gái đầu của bà Thành, lúc này 14 tuổi – PV) thương em quá chỉ biết ôm em lại mà khóc. Lúc này bà Hà thấy hai chân của đứa trẻ sơ sinh đã bị chảy máu nhiều vì đạp qua đạp lại mà chân cháu bé thì không mang tất.
Trước tình cảnh đó, bà Hà đã bắt ông Hùng thuê xe đưa cháu bé lên bệnh viện huyện cứu gấp. Thế nhưng từ sáng mà ông Hùng chần chừ cho đến khoảng 3h chiều mới chịu đưa con đi. Nhắc đến chi tiết này, bà Hà giận ông Hùng vô cùng vì không chịu cứu cháu bé sớm.
Khi em bé được đưa tới Bệnh viện đa khoa huyện Cư Mgar thì nghe đâu em bé được chuyển tới Bệnh viện đa khoa tỉnh Đắk Lắk luôn. Ba ngày sau, bà Hà bàng hoàng khi hay tin em bé dễ thương đã chết.
Trường Sơn
Comment