No icon

hai-doi-lam-tang-van-khong-thoat-khoi-tinh-duyen-noi-tran-the

Hai đời làm tăng vẫn không thoát khỏi tình duyên nơi trần thế

Quan hệ nhân duyên giữa người với người, đời này tiếp tiếp đời kia, nơi trần thế mênh mông đến thế, nhưng nối tiếp tiền duyên kiếp trước, dù cho xa cách nghìn dặm nhưng cuối cùng họ cũng phải gặp nhau. Trải qua luân hồi hàng nghìn năm có thể vẫn chưa hết được mối tình duyên ấy.

tình duyên, luân hồi, chuyển kiếp,

Cách đây 1000 năm trước có một hòa thượng tu hành tại chùa Vĩnh Hoa từ thủa nhỏ. Sau nhiều năm vị hòa thượng này xuống núi vân du, khi trở về chùa thì sư phụ đã viên tịch rồi, bởi vậy chúng tăng trong chùa chọn vị này lên làm trụ trì.

Không lâu sau vị trụ trì mới bắt đầu lập đàn giảng kinh tuyên dương Phật Pháp, khi đó chưa đến 30 tuổi, người thường gọi đùa vị này là “tiểu phương trượng”. Cùng với ảnh hưởng được mở rộng, hương hỏa trong chùa càng ngày càng thịnh vượng, khách hành hương, các tín chúng, những người hỏi đạo đến vị trụ trì đều không cự tuyệt.

Thấy cô ấy lặng im, trụ trì liền quay người bước ra khỏi phòng. “Cao tăng xin hãy thong thả”, tiểu thư gọi với, rồi nhìn trụ trì bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nếu đời này ngài tu không thành thì sao?”

Trụ trì đáp lời: “Nếu đời này ta không tu thành, đời sau vẫn tiếp tục làm tăng”.

Nếu đã như vậy, dải lụa này xin làm tín vật, kiếp sau tôi lại lên chùa tìm ngài”. Nói xong tiểu thư quay người đi vào trong.

Trở về chùa được hai năm, nghe nói sau khi trụ trì rời khỏi đó không lâu, Lý tiểu thư đã qua đời trong sầu não. Việc này đã khuấy động cả một đời của trụ trì, quả nhiên trong kiếp đó trụ trì tu không thành.

Đến kiếp sau, vị này lại chuyển sinh thành hòa thượng, sau đó ở chùa Vĩnh Hoa tiếp tục làm trụ trì. Thấm thoắt mấy năm trôi qua, đã lại đến trung thu, ngày thứ hai là ngày hương hội.

Buổi tối khi tụ trì đả tọa nhập định, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một khoảng không rõ ràng, vị trụ trì biết được mình là phương trượng tiền nhiệm chuyển thế và cũng biết được chuyện gì sắp xảy ra, sau khi xuất định chỉ biết thở dài than rằng: “Định số! Đúng là định số!”

Ngày hôm sau, người đến hành hương rất đông, đến trưa nghe thấy phía bên ngoài cổng chùa có tiếng truyền vào, trong tâm tôi máy động: “Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến!

Lát sau, các khách tăng dẫn người có dáng vẻ là quan viên đi vào đại điện, lễ Phật xong ở trong phòng khách mời tôi tiếp đón.

Vị quan viên vừa thấy trụ trì liền nhìn kỹ trên dưới, rồi không ngừng gật đầu: “Quả đúng như thế, quả đúng như thế!”

Hai tay trụ trì hợp lại trước ngực: “Xin hỏi đại nhân từ đâu đến? Đến có việc gì?”

Người đó bỗng như giật mình tỉnh giấc, trả lời: “Ta đến từ Trường An, vì con gái mà đến quý tự tìm người”.

Trụ trì nói: “Tìm người ư? Trường An cách Vĩnh Hoa tự cả trăm dặm, làm sao có người cô ấy cần tìm được?”. Các khách tăng đều cảm thấy kỳ lạ.

Là như vầy… Người đó giải thích: “Ta có một cô con gái, nó giống như viên minh châu trong tay vợ chồng ta, chẳng mấy chốc đã đến tuổi kết hôn, có rất nhiều người nó cũng thấy vừa mắt. Một hôm nó mơ thấy chồng mình là người nơi cửa Phật, hơn nữa kiếp trước từng có ước hẹn. Cụ thể hiện giờ ở chùa nào, dáng vẻ ra làm sao, còn có tín vật làm chứng, nói rõ ràng mười mươi. Ta cũng là người tin Phật, mặc dù bán tín bán nghi, ta vẫn muốn đến trước để hỏi dò và nghe ngóng xem sao, không ngờ quả thật rất đúng với lời con gái nói, không sai chút nào”.

Các sư đệ bên cạnh nghe không lọt nữa, tức giận nói: “Vớ vẩn, phương trượng chúng tôi là cao tăng đắc đạo, sao lại có thể giống lời ông nói được chứ?”

Trụ trì đưa tay lên ra hiệu bảo họ đừng nói nữa, rồi đi vào nhà kho mở hòm gỗ của phương trượng tiền nhiệm để lại, lấy ra gói đồ để lâu đã bị bụi phủ kín, cảm xúc dâng trào. Sau đó trở lại phòng khách, đặt gói đồ lên bàn rồi nói với vị quan viên: “Đây chính là tín vật mà con gái ngài nói, đó là di vật của tổ sư”.

Lúc này các tăng nhân trong chùa tụ lại ngày càng đông, có người chen vào trong phòng, đứng không được liền chen lên bên cửa sổ, chen nhau mà thở, hiếu kỳ chăm chú vào mọi việc xảy ra ở đây. Vị quan viên nói: “Vậy thì ngài hãy mở gói đồ đó ra xem xem”.

Trụ trì nhẹ nhàng mở gói đồ ra, quả nhiên là một bó vải lụa màu trắng, mọi người đều ngạc nhiên. Bỗng nhiên dải lụa đó phát ra ánh sáng nhạt, các tăng nhân cùng tụng niệm Phật hiệu, phủ phục xuống quỳ lạy. Lúc lâu sau, mọi người mới giật mình tỉnh lại, vị quan viên đó nói: “Nếu tất cả đều là sự thật, thì xin cao tăng thu xếp rồi cùng tôi lên đường vào phủ chọn ngày để cùng tiểu nữ hoàn thành hôn sự, con gái tôi kết hợp với ngài đúng là ‘trai tài gái sắc’”.

Cả đại điện bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người điều tỏ ra vô cùng lo lắng. Trụ trì suy nghĩ một lúc rồi chỉnh lại tăng y, ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn, tay lần chuỗi Phật châu niệm một đoạn dài Phật hiệu, nước mắt lăn xuống với dáng vẻ đau thương: “Là nợ nghiệp kiếp trước, làm ta hai đời không thể giải thoát được, đành đoạn dứt từ đây, đợi đến khi đắc lại chính Pháp vậy!”

Nói xong tự mình làm tọa hóa mà rời đi (tọa thiền cho đến khi viên tịch).

Theo chanhkien.org

TAMTHUCNguồn:http://tinhhoa.net/hai-doi-lam-tang-van-khong-thoat-khoi-tinh-duyen-noi-tran-the.html

Comment