dong-cam-voi-co-gai-lam-nghe-massage
Đồng cảm với cô gái làm nghề massage
- bởi tamthuc --
- 20/09/2015
“Em đâu có thích nhưng phải làm vậy mới có tiền”, câu nói của em như xé nát tâm can tôi. Tôi gặp em vào một ngày mưa, hôm đó phòng tôi đi liên hoan vì lâu ngày sếp mới từ Sing về Việt Nam một lần. Sau khi ăn uống no nê, mọi người bàn đến việc đi tăng 2, thay vì đi hát karaoke thì chúng tôi theo ý kiến của sếp là đi massage.
Chúng tôi quyết định hỏi thử một anh chàng bồi bàn ở quán nhậu xem có biết địa điểm massage nào tốt ở gần đây không. Hàng loạt cái tên được nêu ra, trong số đó có một vài cái tên gắn liền với những dịch vụ “từ A đến Z”. Sếp của chúng tôi lắc đầu cười rồi bảo “Cảm ơn em, mấy đứa em của anh còn non lắm, đi chỗ nào giải trí thư giãn vừa đủ là được rồi”. Sếp cặm cụi tìm kiếm một hồi trên mạng và chúng tôi đã có điểm đến, một nơi khá nổi tiếng ở Sài thành.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với nơi đây là không gian đẹp, yên tĩnh, nhiều tiện nghi cao cấp và quả xứng tầm với một trong những cơ sở massage chất lượng cao ở trung tâm thành phố. Sau khi trải qua những bước cơ bản như xông ướt, xông khô, ngâm chân, tắm nước khoáng thì chúng tôi được đưa vào những căn phòng khác nhau và tôi đã gặp em ở đó. Em bước vào rồi nhẹ nhàng chào hỏi tôi, gương mặt dễ mến cùng giọng nói đáng yêu là điểm làm tôi nhớ đến đầu tiên mỗi khi nghĩ về em.
Tâm sự cùng em trong lúc masage giúp tôi hiểu hơn nhiều về cuộc sống của em, dẫu biết những lời nói ấy có thể là thật hoặc nói ra để tôi cảm thấy dễ chịu nhưng bản thân vẫn chăm chú nghe từng lời. Em 20 tuổi, cái tuổi mà những đứa em gái của tôi cho là quá đẹp, có thể làm mọi điều mình thích thì em lại không được như thế. Em phải làm việc 12 giờ một ngày, không có khái niệm ngày lễ, ngày cuối tuần và phải trông chờ vào những dịp nghỉ luân phiên để có thể về quê thăm gia đình. Tôi khẽ hỏi em nếu cực khổ như vậy thì vì sao em chọn đi con đường này, em nghẹn ngào thổ lộ là lúc đó không còn sự lựa chọn nào khác. Bố mẹ một mực bắt em lấy chồng sớm nên phải kiếm một công việc để có thể tự nuôi lấy bản thân trong khi em không có đầy đủ các bằng cấp. Tôi chỉ biết cười cho qua chuyện chứ thật ra cũng không biết phải nói điều gì nữa.
Tôi lại hỏi đến những người bạn của em, hỏi em dành thời gian như thế nào cho bạn trai, em nói không có nhiều bạn, bạn trai cũng không có, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở đấy cùng các chị em, mỗi khi bệnh ở nhà phải nhờ người đi mua thuốc hộ. Tôi lại cười khẽ như muốn đồng cảm, tôi có thói quen hay mỉm cười khi nghe người khác tâm sự, cơ bản là để không khí bớt căng thẳng và cho họ thấy là mình đang lắng nghe. Có vẻ lúc ấy điều đó không giúp được nhiều cho tôi vì tâm trí tôi bất giác trở nên rối bời. Tôi vô thức đặt những đứa em gái của mình vào hoàn cảnh của em rồi nghẹn đắng cổ họng lại. Tôi chợt nghĩ đến những đứa em mình thương hơn hết mọi thứ trên đời, nếu chúng nó phải sống như một con chim ở trong lồng, lúc nào cũng khao khát được tự do thì tôi phải làm sao đây?
Tôi xoay người lại, hay đúng hơn là em bảo tôi làm như vậy. Mọi chuyện diễn ra như cách mà em phải làm với từng người khách tới đây trong suốt ba năm làm công việc này. Đó là lúc mà đầu óc tôi bỗng như nổ tung. Tôi hỏi em “Với ai em cũng như vậy à”. Em từ từ trả lời “Em đâu có thích nhưng phải làm như vậy mới có tiền”, câu nói của em như xé nát tâm can của tôi vậy. Tôi cảm thấy mình quả thực quá nhỏ bé so với những gì em phải trải qua. Tôi đến đây không phải vì điều đó, cũng chưa từng mong nhận được nó trong suốt buổi trò chuyện cùng em. Mọi thứ xung quanh tối ầm lại, mặc dù em cố gắng giao tiếp nhưng tôi chỉ có thể trả lời bằng những cái gật, lắc đầu và nhiều cái thở dài không dứt.
Sau một tuần, tôi không thể tiếp tục kìm lòng mình, quyết định đến gặp em. Lần này gặp lại tôi thấy em khá mệt mỏi, chúng tôi trò chuyện cởi mở hơn lần gặp đầu và tôi có thể ngắm nhìn em kỹ hơn. Gương mặt bầu bĩnh luôn nở nụ cười nhưng tôi chỉ thấy những nỗi buồn miên man chồng chéo lên nhau tạo nên lớp mặt nạ mà em phải đeo mỗi ngày. Tôi muốn được trở thành một người bạn của em, muốn mang lại niềm vui cho cuộc sống của em và san sẻ bớt những phiền muộn em gặp phải trong công việc. Em vui vẻ nhận lời và chúng tôi bắt đầu trò chuyện qua mạng. Tôi chỉ mong mình có thể sơn thêm một mảng màu có thật nhiều màu sắc lên cuộc đời em, để em có thể tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Tôi thú thật với em là không phải ủng hộ em tiếp tục công việc, nhưng một khi chưa có khả năng tìm cho em công việc khác phù hợp thì không có đủ lý lẽ để thuyết phục em phải nghe mình. Tôi chỉ còn cách hòa mình vào cuộc sống của em để giúp em cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn. Tôi hiện tại chỉ có thể làm được như thế.
Các bạn có cho rằng tôi rất cổ hủ và “vớ vẩn” như một vài người đồng nghiệp của tôi không? Tôi làm điều này vì thấy đúng đắn, vì tôi quá bức xúc với cách sống của đại bộ phận đàn ông chúng ta. Những người ỷ vào đồng tiền để mua lấy niềm vui trên nỗi khổ của người khác liệu có được cuộc sống hạnh phúc thực sự? Đối với tôi, nhân viên massage là một nghề đáng trân trọng như kỹ sư, bác sĩ vậy, họ là những người đem đến niềm vui và sự thư giãn trong cuộc sống. Họ không có những tấm bằng cấp để trở thành bác sĩ, kỹ sư nhưng có đủ tự trọng để không sa mình vào những nơi đen tối của xã hội. Họ chọn một công việc để đem lại sự thoải mái cho người khác, vậy chúng ta, những người đàn ông có nên thông cảm cho họ hơn?
Nguồn: http://vnexpress.net/tin-tuc/tam-su/dong-cam-voi-co-gai-lam-nghe-massage-3278679.html
Comment