No icon

vi-sao-nguoi-lam-viec-ac-van-sung-suong-con-nguoi-lam-viec-thien-van-song-kho-so

Vì sao người làm việc ác vẫn sung sướng còn người làm việc thiện vẫn sống khổ sở?

Vào triều đại nhà Thanh (1644 – 1661) tại huyện Thuận Nghĩa, Bắc Kinh có một gia đình họ Cống rất giàu có. Tài sản trong nhà họ có tới hàng trăm mẫu đất, lừa ngựa hàng đàn. Cống gia có một người con trai tên là Cống Khánh Hữu. Vào năm Cống Khánh Hữu ra đời thì vợ chồng người đày tớ của nhà họ là Lý Đại cũng sinh được một cậu con trai.

Hai vợ chồng đặt tên người con trai là Lý Phúc.

Năm Cống Khánh Hữu lên 7 tuổi, gia đình họ Cống đã mời một người thầy giỏi về dạy học cho cậu bé. Lý Đại thấy cậu chủ học được nên năn nỉ xin cho con mình được học cùng.

Hai cậu bé Cống Hữu và Lý Phúc lớn lên cùng nhau, ban ngày cùng học, ban đêm cùng ngủ, thấm thoát được 14 năm.

Có một đêm, Lý Phúc nằm ngủ rất say thì nằm mơ. Cậu mơ thấy trên trời có một cánh cửa to mở ra và lần lượt 2 vị thần xuất hiện. 2 vị Thần liền đi vào khu vực phòng học mà Cống Hữu và Lý Phúc vẫn ngồi học.

Sau đó một vị thần chỉ tay vào chỗ Cống Hữu hỏi vị thần kia: “Cậu bé này là như nào?”

Vị thần kia nói: “Người này là người đại phú, đại quý vào năm 17 tuổi, sẽ đỗ tú tài, năm 19 tuổi sẽ đỗ cử nhân, tương lại làm chức quan nhị phẩm, cả đời hưởng vinh hoa phú quý”

Vị thần lại chỉ tay vào Lý Phúc và hỏi: “Còn cậu bé này?”

Vị thần kia trả lời: “Đây là một người nghèo khổ, cả đời nghèo khó, công danh không có gì cả”
Sau khi nói xong, 2 vị thần lại dần dần bay vào trong cổng trời và cổng trời lại đóng vào như lúc ban đầu.
Lý Phúc bừng tỉnh và thấy rất kỳ quái. Cậu liền đem câu chuyện cậu mơ kể cho cha mẹ và mọi người nghe.
Khi Cống Hữu 17 tuổi, quả nhiên cậu đỗ tú tài. Lúc này Lý Phúc đã không còn học nữa mà ở nhà làm ruộng. Mặc dù Lý Phúc ở nhà làm ruộng nhưng vẫn luôn để ý tới Cống Hữu. Lý Phúc biết rõ bản tính của Cống Hữu tàn nhẫn, cay nghiệt và làm nhiều việc ác. Vậy mà, kể từ khi đỗ tú tài, công danh của Công Hữu không ngừng tăng lên. Thậm chí Cống Hữu còn được làm quan lớn. Kể từ khi ông ta được làm quan lớn, Cống Hữu còn ăn hối lộ, làm rối loạn kỷ cương và đối xử tàn ác với dân chúng.

Trong lòng Lý Phúc luôn nghĩ: “Chắc chắn trong cuộc đời này Cống Hữu sẽ gặp quả báo”. Nhưng thật không ngờ, Cống Hữu sống tới tận 71 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, con cháu đông đúc, hơn nữa ông ta còn tiên đoán được thời gian mình sẽ chết. Ông ta còn báo trước cho con cháu về thời gian mình chết để chuẩn bị hậu sự

Lý Phúc thì ngược lại, ông rất chăm chỉ làm việc, đối xử lương thiện với mọi người thậm chí thường xuyên giúp đỡ người khác. Trong lòng Lý Phúc luôn nghĩ rằng: “Mình phải được hưởng phúc còn Cống Hữu phải chịu quả báo”. Nhưng trên thực tế, mọi người lại hoàn toàn ngược lại, nên ông cho rằng âm ty địa phủ thiên vị. Thế là ông quyết tâm theo Cống Hữu đến cùng để tìm hiểu rõ nguyên nhân ngọn ngành.

Lý Phúc cũng báo cho con cháu mình biết thời gian mình sẽ chết để gia đình lo hậu sự. Nhưng kỳ thực, ông không biết bao giờ mình sẽ chết mà dự tính khi nào Cống Hữu chết thì ông sẽ uống thuốc tự tử để theo Cống Hữu gặp Diêm Vương. Thật không ngờ Cống Hữu chết đúng ngày ông ta dự tính. Lý Phúc cũng uống thuốc độc chết theo.
Lý Phúc vừa xuống tới địa ngục thì gặp Diêm Vương ra tiếp đón Cống Hữu. Diêm Vương sau khi xem xét hết sự tình của Cống Hữu xong mới cho Lý Phúc vào. Diêm Vương nói: “Ngươi tại sao tới đây?”

Lý Phúc trả lời: “Tôi là vì muốn đi theo Cống Hữu mà đến. Người trên dương gian sợ quyền thế, cung kính trước nhà giàu. Tại sao Diêm Vương ở âm tào địa phủ mà cũng sợ gia thế của người giàu? Cống Khánh Hữu kia ở trên dương gian tàn độc, cay nghiệt làm nhiều việc ác. Tôi nghĩ ông ta ở trên dương gian không gặp quả báo thì xuống đây sẽ phải chịu cực hình. Nhưng thật không ngờ âm phủ và dương gian là cùng một dạng.

Diêm Vương nói: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ nói cho ngươi hiểu rõ”. Thế rồi, Diêm Vương sai phán quan mang tới một quyển sổ ghi chép sinh tử thiện ác. Sau đó Diêm Vương mở sổ ra tìm trang ghi chép về Cống Hữu rồi nói: “Nguyên nhân là ở việc, Cống Hữu kiếp trước làm rất nhiều việc thiện nhưng kiếp này làm nhiều việc ác khiến thiện công tiêu hao không ít. Nhưng Cống Hữu còn dư rất nhiều thiện công cho nên sang kiếp tới ông ta vẫn được hưởng phúc báo, chỉ là không được sung sướng bằng kiếp trước thôi. Còn ngươi, Lý Phúc kiếp trước không làm việc thiện nên kiếp này phải chịu khổ, tuy nhiên bởi vì kiếp này, người đã một lòng hành thiện cho nên được hưởng cuộc sống đủ ăn, đủ mặc, như vậy cũng coi như không có thiệt thòi rồi. Kiếp sau ngươi sẽ được hưởng phúc cho những việc thiện đã làm ở kiếp này”.

Lý Phúc quỳ xuống và khẩn cầu Diêm Vương: “Tôi xin ngài cho phép tôi không phải “uống thuốc mê” khi chuyển sinh lần tới này”. Diêm Vương đồng ý với thỉnh cầu của ông.

Lý Phúc lại chuyển sinh cùng Cống Khánh Hữu. Bởi vì ông ấy không phải uống thuốc mê nên ông ý chứng kiến được toàn bộ cuộc đời của Cống Hữu. Cống Hữu sang kiếp sau vẫn được chuyển sinh vào một gia đình giàu có. Còn Lý Phúc được chuyển sinh vào gia đình khá giả. Cống Hữu sau này lớn lên được làm quan tới chức huyện trưởng nhưng vẫn đối xử tàn nhẫn với dân chúng một cách không thương xót. Ông ta ăn hối lộ, vu oan cho người lương thiện là trộm cắp, vì bức hại khẩu cung mà khoét mắt dân lành. Ở một vụ án khác, ông ta còn chặt mất 2 chân của một người dân. Cống Khánh Hữu sống trên 70 tuổi rồi bị mắc bệnh mà chết.

Lý Phúc một lòng tu thiện nên linh hồn đã có thể tiến nhập vào âm phủ. Lúc này ông thấy Cống Hữu bị chết nên liền ngồi ngay ngắn để linh hồn đi theo Cống Hữu xuống gặp Diêm Vương. Lý Phúc rất bất ngờ, bởi vì lúc này đã khác xa lúc trước. Diêm Vương gặp Lý Phúc trước rồi sau đó hỏi tội Cống Hữu sau.

Diêm Vương xem xét thấy rằng Cống Hữu đã hưởng hết thiện báo của kiếp trước, hơn nữa ở kiếp này làm quan đã khoét 2 mắt và chặt 2 chân của dân lành. Hai việc ác này không có thiện để bù đắp nên phải dùng thân mà trả nợ. Thế là Diêm Vương phán Cống Hữu sinh ở gia đình bần cùng, 2 mắt bị mù và 2 chân bị tàn phế.Hằng ngày Cống

Hữu thường lê trên đường cái để ăn xin, khổ không thể tả.

Còn Lý Phúc nhìn thấy Cống Hữu có tam thế quả báo, trong lòng càng sợ đánh mất phương hướng bản tính mà bị đọa vào luân hồi nên đã kiên trì tu hành, độ mình độ người và cuối cùng thành công viên mãn, được thành chính quả, vĩnh viễn thoát khỏi cảnh luân hồi.

TAMTHUC

Comment