con-du-dong-nao-khong-con
Còn dư đồng nào không con?
- bởi tamthuc --
- 24/10/2015
1.“Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”. Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…”
2.Con học xa về thăm nhà, mẹ cho thúng khoai lang và 50.000đ, dặn: Gắng bồi dưỡng để có sức học .
Con đi rồi, mẹ khóc: Tội nghiệp, tiền đâu mà bảo bồi dưỡng . Vội mượn 20.000đ gửi thêm cho con.
Thanh toán xong nợ nần , con nghĩ: Nhà hết gạo, sao mình không để bớt tiền cho mẹ . Liền ra bưu điện: Con đã tìm được chỗ dạy… Gửi mẹ…
Về phòng, anh nhận được thư mẹ. Còn tiền bán gà để dành cho con. Mẹ quên mất… . Nhìn tờ bạc xếp rất nhỏ bỏ trong thư, nước mắt anh chảy dài.
3.Em gái tôi rất thích ăn mì, nhưng hồi ấy nhà nghèo lắm, không phải thèm là ăn được. Có bữa ba đến trường rước nó về, hai cha con ghé lại xe mì đầu hẻm. Ba kêu một tô mì, đẩy về phía nó: Con ăn đi, ba no rồi!
Ăn xong, nó chợt nhìn thấy ba vét hết các túi mới đủ tiền trả tô mì.
Mười lăm năm trôi qua, em tôi đã là một cô giáo. Hôm lĩnh tháng lương đầu tiên về, nó cầm xấp tiền tần ngần mãi. Tôi hỏi:
– Mi định mua sắm gì đây?
– Em mua tô mì thật ngon cúng ba!
Rồi nó quay mặt hướng khác, giấu đi hai con mắt đỏ hoe.
Nó sinh ra và lớn lên ở một vùng quê đất cày lên sỏi đá, mùa nắng đất trơ trắng toát vết chân chim, gió Lào hanh hao thổi mòn đét cả những thân người. Có người lúc qua đời vẫn chưa thực hiện được giấc mơ một lần ăn cơm trắng .
4.Mẹ một nắng hai sương, bán mặt cho đất vẫn không chống lại được cái đói lúc ấy, đâu đâu cũng thấy người đói dật dờ. Từ ngày cái đói tràn về làng, mẹ không ăn cơm chung với chị em nó nữa. Lúc hai chị em đi học về, mẹ soạn cơm trộn sắn cho ăn rồi bảo: “Mẹ ăn trước rồi”. Lúc hai chị em ở nhà thì mẹ lại bảo: “Để mẹ ăn sau”. Nhiều lúc sợ mẹ phải nhịn đói, chị em nó lén rình xem có thật là “mẹ ăn sau” không. Đến lúc nhìn thấy mẹ cầm cái bát đang bốc khói húp ăn, chị em nó mới an tâm. Cứ thế, tháng này qua tháng khác, chị em nó dần quen với bữa ăn vắng mẹ.
Chị gái nó được giấy khen của trường nên rón rén đến sau lưng mẹ lúc mẹ đang ăn để khoe cho mẹ bất ngờ. Nghe tiếng chị phía sau, mẹ giật mình đánh rơi cái bát. Chị em nó sững sờ nhìn bát cháo cám loãng đang chảy trên nền đất.
P/S : 4 câu chuyện, 4 mảnh đời, nhưng chỉ có tình người là không đổi ..
Và có đôi lúc mình chợt nhận ra rằng có những điều rất nhỏ để mình cảm thấy mình là người quá bình thường trong bao người .. thậm chí rất tầm thường …
Comment