phong-than-truyen-ky-ky-ma-nu-vao-cung-tham-dat-ky-tu-nha-dung-phep-bat-yeu-tinh
Phong Thần truyền kỳ (Kỳ 8): Ma nữ vào cung thăm Đát Kỷ; Tử Nha dùng phép bắt yêu tinh
- bởi tamthuc --
- 03/05/2018
“Phong Thần diễn nghĩa” là bộ tiểu thuyết lịch sử – thần thoại, mượn câu chuyện Vũ Vương phạt Trụ và Khương Tử Nha phong Thần để gửi gắm những thần dụ có ý nghĩa sâu xa. Câu chuyện dưới đây được phỏng tác dựa trên bộ tiểu thuyết nổi tiếng này.
Xem thêm: Phong Thần truyền kỳ
Hãy khoan kể về việc Trụ Vương và Đát Kỷ thỏa thú dâm đãng, bày trò quái gở, bỏ triều phế Hậu, phá nước hại dân ra sao…
Đoạn này lại nói tiếp về việc Khương Tử Nha dựng quầy xem bói, liệu sự như thần, thấu trên tỏ dưới… Tiếng lành đồn xa, uy danh của ông thầy bói già họ Khương này chẳng mấy mà vang khắp cả thành Triều Ca vậy.
Phòng xem bói của Tử Nha đông nườm nượp, khách đến nhờ cậy đêm ngày, quả là làm không hết việc. Mã Thị mỗi tối đến ngồi kiểm đếm bạc vụn thay chồng mà tưởng như thấy mỏi cả tay, hoa cả mắt!
Bấy giờ, ở ngoài cửa Nam, tại Mã Huỳnh Ðế, có con yêu nữ tên Ngọc Thạch Tỳ Bà, vốn là bạn với Ðát Kỷ (cả hai con yêu này trước đây đều vâng mệnh Nữ Oa trà trộn vào nhân gian để báo oán vua Trụ và phá hoại cơ nghiệp Thành Thang – cũng là bởi Nữ Oa muốn trừng phạt Trụ Vương khi xưa dám cả gan phạm thượng, đề thơ hỗn láo lên tường thánh điện thờ Nữ Oa). Vì lâu ngày xa cách, nên nay Ngọc Thạc Tỳ Bà lần tìm đến Triều Ca thăm Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ mừng lắm, tiếp đón đồng loại rất ân cần, ngày đêm ở trong cung vui đùa không ngớt. Tuy vậy, Ngọc Thạch Tỳ Bà vốn là loài yêu quái quen tính ăn thịt người, không thể nhịn lâu được. Cứ mỗi đêm con yêu ma này lại hiện nguyên hình mà bắt bọn cung nữ trong cung ăn thịt rồi bỏ xương tại mé Thái Hồ.
Một ngày nọ, Ngọc Thạch Tỳ Bà từ giã Ðát Kỷ tàng hình trở về động. Khi băng ngang qua trước tiệm bói của Tử Nha, thấy thiên hạ vào ra đông nghịt, cười nói xôn xao, ai cũng đồn ông thầy này xem bói tài tình lắm.
Tỳ Bà yêu quái khởi tâm hiếu kỳ ngạo mạn, nghĩ thầm: “Khéo kiếm chuyện lừa gạt dân gian! Bói quẻ có gì mà linh như vậy? Ðể ta giả hình người vào coi thử xem cho biết”.
Nghĩ rồi liền hóa thành một thiếu phụ trẻ, nhan sắc xinh đẹp bước vào gọi Tử Nha và nói: “Xin thầy làm ơn bói giùm tôi một quẻ”.
Mọi người nhìn lại thấy một thiếu phụ sang trọng và xinh đẹp lạ thường, liền tránh ra chừa lối cho ả vào.
Tử Nha thoáng nhìn đã thấy yêu khí nặng nề hiện trên nét mặt người đàn bà, mỉm cười thầm nhủ: “Loài yêu nghiệt đáng ghét, dám đến trước mặt ta mà bày trò lừa gạt. Nếu ta gặp yêu ma mà không trừ diệt thì chẳng phải là có lỗi với bá tính Triều Ca này hay sao?”.
Nghĩ rồi liền nói với các khách hàng: “Xin các ngài tránh ra để tôi xem cho vị thiếu phụ này trước đã, kẻo nam nữ chen chúc nhau san sát thế này e có phần bất tiện”.
Đám đông nghe theo lời, nhường chỗ cho Tỳ Bà tiến đến trước bàn.
Tử Nha nói với Tỳ Bà tinh: “Phiền cô nương đưa bàn tay tôi xem thử”.
Tỳ Bà tinh hỏi: “Thầy chuyên coi bói mà cũng biết xem tướng nữa sao?”.
Tử Nha nói: “Nghề gì tôi cũng biết. Trường hợp của cô đặc biệt hơn, nên phải coi tướng trước rồi coi bói sau, vậy nói mới đúng được”.
Tỳ Bà tinh không hề hay biết Tử Nha đã rõ chân tướng của mình liền mỉm cười xòe bàn tay đưa ra trước mặt.
Tử Nha liền nắm lấy cổ tay Tỳ Bà, ấn thật mạnh vào bộ mạch, rồi dùng phép nhiếp hồn, không cho yêu quái biến hình. Tỳ Bà tinh thất kinh hét toáng lên: “Thầy xem bói mà lại bóp cổ tay tôi đến đau như vậy!”.
Khách hàng ngồi xung quanh thấy Tử Nha có cử chỉ bất lịch sự ấy, liền la lớn: “Ông thầy đã già mà còn bày trò khỉ gió! Nắm tay con gái làm chuyện bất nhã là cớ làm sao?”.
Tử Nha thấy mọi người nhao nhao lên hết cả, liền thanh minh: “Nó không phải đàn bà con gái gì đâu. Nó là giống yêu tinh giả hình vào quấy rối đó!”.
Đáng tiếc thay, không ai tin lời nói của Tử Nha cả, người này nhìn mặt kẻ kia, thảy đều tỏ vẻ bất bình.
Khương Tử Nha không màng đến thái độ phản đối của đám đông, cứ nắm chặt lấy cổ tay của Tỳ Bà tinh, không cho nó biến lột. Giằng qua kéo lại một hồi, Tử Nha thấy cứ mãi như vậy cũng không phải là cách hay, nhìn quanh thì thấy không có pháp khí gì có thể giết được yêu quái lúc này, trừ cái nghiên mực bằng đá đang để trên bàn, nghĩ đoạn liền lập tức thò tay với nghiên mực đập mạnh vào đầu Tỳ Bà tinh.
Yêu quái Tỳ Bà chỉ kịp kêu ré lên một tiếng, máu chảy đỏ ối xuống khắp mặt. Tuy vậy, Tỳ Bà tinh vẫn còn mạnh lắm giãy giụa lung tung nhưng vì đã bị Tử Nha dùng phép khống chế nên không cách nào mà biến đi được.
Thiên hạ trông thấy Tử Nha đánh người thiếu phụ đổ máu ghê quá, đều ra mặt phẫn nộ nói: “Lão Khương này hôm nay chắc bị đổi tính trái nết rồi. Chúng ta cùng đi báo quan một lượt!”.
Nói xong rồi, một số người bèn nắm giữ Khương Tử Nha; số còn lại thì bươn bải tìm đường báo quan.
Tử Nha lúc này vẫn nắm chặt tay Tỳ Bà tinh mà nhất quyết không chịu thả.
Vừa hay lúc ấy có Thừa tướng Tỉ Can cưỡi ngựa đi qua, thấy dân chúng xôn xao liền hỏi: “Thiên hạ làm gì đông vậy?”.
Đám đông đồng thanh hô lớn: “Kéo cổ Tử Nha ra đây cho Thừa tướng đại nhân phân xử”.
Tỉ Can vẫn không rõ việc gì, hỏi tiếp: “Là chuyện gì vậy?”.
Dân chúng đều thưa: “Có lão thầy bói tên Tử Nha làm chuyện xằng bậy, lợi dụng nghề coi bói nắm tay con gái nhà lành. Cô ả không chịu, lão thầy bói này bèn giở thói vũ phu, lấy nghiên mực đánh nàng đổ máu chết ngất!”.
Tỉ Can nghe nói nổi xung, truyền bắt Tử Nha dẫn đến.
Khương Tử Nha bị lôi tới trước mặt Tỉ Can, nhưng ông ta vẫn một hai nhất định không chịu thả tay người thiếu phụ ra.
Tỉ Can trông thấy tận mắt, lớn tiếng mắng Tử Nha: “Trên đầu ngươi đã hai thứ tóc, sao lại không biết xét mình, làm chi mấy chuyện xấu xa như vậy?”.
Tử Nha quỳ thưa:
“Tôi là người có học, lẽ đâu không biết phép vua? Dẫu có lì lợm đến đâu cũng không thể đối xử với đàn bà như vậy. Quả thật người này là yêu quái trá hình. Tôi thấy tại Triều Ca này khí yêu quá lộng, e không trừ thì sớm tối nước nhà không yên. Tôi dẫu là thứ dân nhưng đã ăn ngọn rau, ở tấc đất của Thánh Hoàng, chẳng lẽ nào bỏ qua vận nước, gặp quỷ mà không trừ? Cúi xin Thừa Tướng xét lại”.
Tỉ Can nhìn người đàn bà đang nằm mê man như chết, hỏi: “Người đàn bà ấy đã bị ngươi đánh chí tử, ngươi còn tiếc gì mà nắm tay?”.
Tử Nha thưa: “Không, nó làm bộ giả yếu vậy đó. Nếu tôi thả tay, nó biến mất thì còn đâu bằng cớ? Thừa tướng nếu không hỏi trước xét sau cho rõ ngọn ngành thì dù có chém đầu tôi, tôi cũng không dám buông tay ả ra”.
Tỉ Can chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Việc này ta không thể nhất thời mà phân xử ngay cho được. Có câu: ‘Cây ngay không sợ chết đứng’, vậy nay lệnh cho ông theo ta vào chầu Thiên Tử”.
Nói rồi liền sai quan sở tại và tùy tùng dẫn giải Tử Nha vào triều, còn mình thì cưỡi ngựa về thẳng hoàng cung, xin vào ra mắt Trụ Vương bẩm tấu mọi việc trước.
Trụ Vương nghe xong ngỡ ngàng, không hiểu cớ sự ra sao, riêng Ðát Kỷ đã đoán được sự tình, nghiến răng thầm trách:
“Khổ quá. Em đi về sao lại không về cho đến nơi, ghé vào xem bói làm gì cho chúng đánh! Việc này chị biết tính sao đây?”.
Nghĩ rồi liền tâu với Trụ Vương: “Việc ấy nghe mà mơ hồ quá. Xin Bệ hạ truyền Tử Nha vào triệu kiến mới rõ được”.
Trụ Vương nghe lời, liền ra lệnh cho người truyền dẫn Tử Nha vào.
Khương Tử Nha kéo theo thân xác Tỳ Bà vào, rồi thản nhiên mà đứng trước bệ rồng hành lễ.
Trụ Vương hỏi: “Nhà ngươi là ai đó?”.
Tử Nha tâu: “Khải tấu Thánh thượng, thảo dân là Khương Thượng, tên chữ Tử Nha, quê ở Hứa Châu, trước đây có học phép thần tiên trên núi nên có chút bản sự, nhìn rõ được yêu quái. Hôm nay thảo dân đang hành nghề xem bói ở phố chợ thì gặp con yêu tinh này biến hóa thành hình người định vào quấy rối, thấy vậy bèn tiện tay bắt nó để đền ơn Bệ hạ”.
Trụ Vương nói: “Đó là một người thiếu phụ rõ ràng, sao ngươi bảo là yêu quái được?”.
Tử Nha nói: “Con mắt người thường không thể phân biệt được. Nếu Bệ hạ muốn thấy tận mắt thì xin cho phép tôi dùng lửa đốt nó, ắt sẽ hiện nguyên hình cho bệ hạ xem”.
Trụ Vương y tấu, truyền quân đem củi lửa đến chất lên nghi ngút trước sân chầu.
Tử Nha liền họa bùa trên xoáy đỉnh đầu của Tỳ Bà tinh, rồi quăng nó vào lửa.
Lạ thay, lửa đốt đến hai giờ đồng hồ mà xác con yêu vẫn còn nguyên, ngay cả xiêm y cũng không hề bị cháy. Quân sĩ lấy làm lạ, triều thần cũng thảy đều ngơ ngác.
Vua Trụ nói với Tỉ Can: “Ðốt không cháy thì xem ra nó quả thật là yêu quái rồi?”.
Tỉ Can tâu: “Ðúng vậy, thưa Bệ hạ. Song không biết nó là giống gì mà tu thành yêu”.
Trụ Vương liền phán: “Ngươi xuống dưới sân chầu hỏi Khương Thượng xem con yêu quái này là giống gì vậy?”.
Tỉ Can vâng lệnh đến hỏi Tử Nha.
Tử Nha nói: “Nếu muốn bắt nó hiện nguyên hình cũng chẳng khó gì…”.
Lời bàn:
Yêu nữ Ngọc Thạch Tỳ Bà chỉ mới ghé qua hậu cung thăm Đát Kỷ chẳng bao lâu mà đã có biết bao cung nữ bị nó ăn thịt rồi bỏ xương tại mé Thái Hồ cả đống! Vậy mà Trụ Vương vẫn mê trong sắc dục tối ngày giao hoan cùng Đát Kỷ, đủ thấy thói dâm đãng trụy lạc sẽ khiến người ta mù quáng đến mức nào, cũng đủ thấy cái họa đang đeo bám Trụ Vương càng ngày càng trở nên đáng sợ đến mức nào!
Với bản lĩnh tu luyện suốt bốn mươi chín năm của Khương Thượng Đạo nhân Khương Tử Nha thì mấy chuyện ở nhân gian có chuyện gì là ông không thấu tỏ? Vậy mà khi Tử Nha dùng phép bắt yêu để trừ hại cho dân, cũng là muốn dẹp yên mối họa cho nước thì thử hỏi có mấy ai hiểu chuyện? Mới nói người đời dễ nhìn sự việc qua vẻ bề ngoài, không nhìn đến sâu xa: Họ ưa xem bói để cầu danh, cầu lợi, cầu tài, hoặc mong tiêu tai giải nạn, hoặc cầu quý tử…
Nói thế nào thì cũng chỉ là vì cái lợi trước mắt… Còn mấy chuyện như tầm Đạo tu Tiên, bắt yêu trừ tà thì người ta lại cứ cảm thấy mơ hồ, không chịu hiểu; đã mơ hồ không chịu hiểu mà vẫn muốn quản việc của người khác, nói lời thị phi, cản trở người tu Đạo thì thật đáng buồn thay! Đáng tiếc thay! Việc làm này đúng hay sai, là công hay là tội? Chỉ cần nghe qua là biết. Cổ nhân có câu: “Đường đời chật hẹp người chen lấn; Ngõ Đạo thênh thang hiếm kẻ tìm”, ngẫm mà thấy thật là đúng!
Khương Tử Nha vì tu Đạo chưa thành mà phải tạm lánh xuống trần gian đợi thời, trải qua bao thăng trầm, làm nghề gì cũng chịu thua thiệt thất bại, tối ngày bị vợ già quở mắng… cuối cùng bất đắc dĩ mà phải chọn nghề xem bói làm kế mưu sinh. Những tưởng phen này được mở mày mở mặt; hoặc chí ít là không còn bị Mã Thị phu nhân sớm hôm ỉ ôi chê trách vì cái cớ: “Già đầu rồi mà không kiếm nổi đồng tiền bát gạo!”… Vậy mà nay ông ta tiếng tăm mới nổi, công việc đương đà, thì đã gặp phải ngay Trụ Vương và Đát Kỷ! Quả là oan gia gặp nhau nơi ngõ hẹp! Việc này là họa hay là phúc tạm thời chưa nói trước. Muốn biết sự thể ra sao, mời quý vị đón xem kỳ sau sẽ rõ…
(Còn tiếp)
Đường Phong
Nguồn:https://www.dkn.tv/van-hoa/phong-than-truyen-ky-ky-8-ma-nu-vao-cung-tham-dat-ky-tu-nha-dung-phep-bat-yeu-tinh.html
Comment