pha-thai-va-nghiep-luc
Phá thai và nghiệp lực
- bởi tamthuc --
- 15/09/2015
Có thể vì điều kiện kinh tế khó khăn, vợ chồng cơm không lành canh không ngọt, tuổi trẻ bồng bột hay vì danh dự bản thân … mà chúng ta đã đang tâm khiến cho những em bé chưa kịp chào đời trở thành những oan hồn vất vưởng.
Những sinh linh bị bỏ rơi đâu phải chỉ là một khối thịt bất động. Phá thai tức là chúng ta đã cướp đi quyền được sống, được làm người của các sinh linh bé nhỏ ấy. Chẳng có trái tim từ bi nào chấp nhận được? Mà chắc chắn là sau việc làm tội lỗi này lương tâm người Cha người Mẹ cũng chẳng thể nào bình yên!
Thực vậy, những người mẹ đang tâm giết bỏ đi đứa con đang lớn dần trong bụng mình ngoài việc luôn bị ám ảnh và sợ hãi thì chính hành động vô nhân tính đó khiến cho người mẹ phải chịu nghiệp xấu vô cùng. Mỗi sinh linh đều có số mệnh riêng không ai có quyền cướp đi quyền được sống và tồn tại của bất kể sinh linh nào cả.
Nhật Ký Của Một Đứa Bé Trong Bụng Mẹ
Ngày 5-10 – Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi.
Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!
Ngày 19-10 – Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế.
Ngày 23-10 – Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ… mẹ…ơi!
Ngày 25-10 – Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế!
Ngày 2-11 – Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba.
Ngày 12-11 – Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé!
Ngày 20-11 – Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ?
Ngày 25-11 – Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây!
Ngày 10-12 – Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không?
Ngày 13-12 – Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê!
Ngày 24-12 – Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ!
Ngày 28-12 – Hôm nay, MẸ MÌNH GIẾT MÌNH…
(Nguồn từ VNIT)
Hãy chuyển thông điệp này đến nhiều người…
Tôi xin gởi đến bạn vì tôi biết chắc bạn có lòng nhân hậu. Tôi cũng tin bạn sẽ tiếp tục chuyển đến cho mọi người, để họ cũng biết điều gì xảy ra cho một đứa trẻ là nạn nhân của thảm kịch nạo phá thai và nỗi đau đớn kinh hoàng mà nó phải trải qua…
TAMTHUC
Comment